Father (Phụ)

Chương 8 : Eighth child

Ngày đăng: 06:59 19/04/20


“Chúng ta sẽ đi đâu?”



Hắn ngâm nga, nhanh nhẹn rửa mặt. Sáng sớm liền có một nhân viên tìm tới cửa, nói là muốn dẫn hắn ra ngoài. Hắn đầu tiên là nghi hoặc nhìn gương, vì ngăn ngừa tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, gần đây hắn rất nghe lời, làm lại công tác ngựa đực theo lời lão già đó. Thể trọng hắn không còn giảm nữa, trong kính hiện rõ một người đàn ông có hơi săn chắc, da rất trắng, nhưng không phải cái kiểu trắng bệch bệnh tật.



Đã không có vấn đề gì, vậy tại sao phải ra ngoài? Trong tư duy của hắn, ra ngoài tức là kiểm tra xét nghiệm, nếu hắn hiện tại khỏe mạnh đến mức có thể cần cù canh tác như một con trâu, vậy hẳn không cần phải “ra ngoài” kiểm tra xét nghiệm. Nhân viên kia không nói gì thêm, chỉ lặp lại một lần nữa: đây là yêu cầu của Emerson, hắn có thể lý giải thế này: họ muốn dẫn quý ngài ngựa đực của mình đi tham quan viện nghiên cứu, hiểu rõ hoàn cảnh nuôi giữ hắn thêm một chút.



Tham quan? Ngay lúc này? Chuyện đã tới bây giờ, còn để hắn – nói từ một góc độ nào đó là bị giam cầm – đi tham quan “ngục giam”? Người bình thường đều cảm thấy chuyện này rất đáng nghi, nhưng trên thực tế, tư duy đơn giản luôn là một đường thẳng. Hắn bị nhốt trong phòng đã lâu, nên không chút nghi ngờ mà vô cùng vui vẻ đáp ứng, còn cảm thấy hết sức phấn chấn vì điều này.



Đã lâu không ra khỏi cửa, khó thấy hắn chạy đi sửa sang bề ngoài, nhân viên rất có kiên nhẫn chờ ở cửa. Hắn ngâm nga, thuận miệng hỏi một câu, chỉ đơn giản muốn biết chỗ đầu tiên họ đến tham quan là đâu.



“Chúng ta sẽ đi đâu?”



Vì quá hợp tình hợp lý nên nhân viên kia cũng trả lời tự nhiên.



“Đi gặp con của anh, ở viện nghiên cứu.”



Đồ dùng rửa mặt rơi xuống đất, hắn máy móc quay đầu lại, không thể tin được nhìn nhân viên, lắp bắp hỏi.
Đối mặt với kẻ rút thành một cục kia, nhân viên cảm thấy có chút lúng túng, gã mở máy truyền tin ra, bắt đầu báo cáo tình huống ở đây với phía trên.



“Hắn không muốn đến?”



Giọng Emerson rất bình thản, lúc này lại càng giống sự yên tĩnh trước cơn giông bão. Lão gõ đầu gối mình, ánh mắt dời về phía bồn thủy tinh, thiếu niên kỳ tích vẫn đang say ngủ.



Lão già lẳng lặng suy nghĩ, có phải gần đây quá mức nhân từ với phụ thể nhà mình hay không, “nuông chiều” là một hành vi không tốt. Không khí bên này dường như thông qua máy truyền tin truyền tới đầu bên kia, nhân viên cũng không dám thở mạnh, chờ Emerson suy nghĩ xong.



Trầm lặng một lát, giọng Emerson vang lên trong máy truyền tin.



“Hôm nay bỏ đi, ngày mai ta tự mình đi “mời” hắn.”



Ngắt đường truyền, lão già nhìn bồn thủy tinh, cười rất nhu hòa.



“Nếu đã như vậy, ta sẽ chuẩn bị một cuộc gặp gỡ khiến phụ thân cậu suốt đời khó quên, thế nào?”