Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 20 : Đại tẩu cũng thiệt là, ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên nhìn đại ca

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Tú Vân tự mình đi tới thưa: "Lão gia phải tập quyền rồi ạ, mỗi sáng lão gia luyện quyền nửa canh giờ. Chốc nữa ngài ấy tới thư phòng bên đó tắm rửa rồi đi thẳng tới chỗ lão phu nhân. Có lẽ phu nhân nên trực tiếp qua bên đó, e là sáng nay người một nhà phải ăn sáng bên lão phu nhân, không thì nô tỳ hầu hạ người qua đó? ”



Ngày thứ hai tân hôn cùng ba ngày lại mặt, bởi vì chuyện thân phận chưa làm rõ nên Chu Thừa Vũ không cho cô qua bên lão phu nhân dùng bữa, còn hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.



Dù A Quỳnh còn chưa nói mấy chuyện tìm hiểu được với Hồ Ngọc Nhu, nhưng Tú Vân với Tú Hương tướng mạo như vầy bày ở đây, tuổi tác như vầy bày ở đây. Dẫu cho xưa nay cô chỉ đọc ngôn tình sủng ngọt, thì cũng biết e là hai cô nàng này đã được chỉ định làm di nương của Chu Thừa Vũ trong tương lai.



Chỉ là... hẳn là Chu Thừa Vũ còn chưa thu hai cô nàng này nhỉ?



Trong ký ức ban đầu của tiểu nguyên chủ vẫn còn sống động trong đầu cô, bên cạnh Chu Thừa Vũ không có phụ nữ nào.



cô nhìn ra được Tú Vân này khôn khéo hơn hẳn Tú Hương và rất rõ ràng là Tú Hương rất nghe lời cô ấy. cô sẽ không làm mấy chuyện châm ngòi ly gián, hơn nữa cũng không cần thử thái độ Chu Thừa Vũ với các cô ấy ra sao. Mặc dù không thích tướng công mình bị mấy cô gái khác vây quanh, nhưng Hồ Ngọc Nhu không dám làm bậy.



Mà muốn làm quen dung nhập vào Chu gia càng sớm càng tốt, vậy thì tránh không khỏi phải dùng người ở đây.



"Tốt, vậy ngươi đi với ta vậy." Hồ Ngọc Nhu chọn Tú Vân.



Trong mắt Tú Vân nhanh chóng lóe lên tia kinh hỉ, sau đó đi tới bàn trang điểm xem xét, "Phu nhân, lão phu nhân thưởng trâm cài tóc hồng ngọc rất thích hợp phối với giày vải bồi hôm nay. Vả lại người mới thành thân, nên ăn mặc vui mừng một chút mới phải. Nếu được nô tỳ cài trâm giúp người?"



Vốn dĩ hôm nay Hồ Ngọc Nhu muốn dùng đồ trang sức mà Chu lão phu nhân thưởng, bây giờ nghe thấy vậy nên cũng gật đầu. Chỉ là cô không mò ra được manh mối gì, cớ sao hôm nay Tú Vân mới bước vào nhà đã lập tức lấy lòng như vậy, thái độ lật mặt thế này hơi bị nhanh thì phải.



Có ý đồ gì đây?



Tú Vân có ý đồ gì chăng nữa cũng không trực tiếp nói ra.



Hồ Ngọc Nhu nghĩ nghĩ, đặt cô gái khôn khéo này dưới mí mắt, có cô à A Quỳnh ở đây nhìn chằm chằm. Cho dù cô ta có ý đồ xấu xa gì thì chắc chắn có thể phát hiện kịp trước khi cô ta thực hiện.



Sửa soạn chỉnh tề, lại sờ sờ trâm hồng ngọc cài trên đỉnh đầu, Hồ Ngọc Nhu nhấc chân ra khỏi cửa. Đường qua chỗ Chu lão phu nhân đi qua đi lại cũng bốn lần rồi, ngay cả khi Tú Vân không dẫn đường, Hồ Ngọc Nhu cũng tìm được chỗ.


Tô thị khó khăn bước tới, nụ cười xuất hiện trên mặt, tiến tới hành lễ với Chu lão phu nhân: "Đại tẩu tới sớm ghê, nương sẽ không chê cười con tới muộn đấy chứ?"



Chu lão phu nhân cũng cười nói :"không muộn không muộn, con bận rộn tối ngày, thậm chí có tới trễ chăng nữa, nương cũng chờ được con. Trong nhà này, chuyện vất vả gì cũng ở trên người con cả."



Tim Tô thị nhất thời nhảy lên.



Lời này của mẹ chồng có ý gì? Chẳng lẽ đại tẩu mới vào cửa mấy ngày, đã muốn tới đoạt quyền của nàng sao?



Nụ cười trên mặt nàng nhất thời cũng miễng cưỡng theo.



Chu Thừa Vũ cũng qua rất nhanh, quả nhiên y đã tắm qua. trên người khoác áo ngoài xanh thẫm viền cây trúc, eo vẫn đeo ngọc bội không đổi, khối ngọc bích chạm lá trúc, nhưng được thay bằng màu bạch ngọc ấm áp hơn. Phối thêm cái hầu bao, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức ra ngoài phục vụ nhân dân.



Ở đằng xa xa y nhìn thoáng qua Hồ Ngọc Nhu, thấy nàng với cháu gái chơi vui vẻ, khóe miệng cong lên, dường như muốn cười vậy mà cuối cùng lại kìm lại không cười ra.



Cả gia đình ngồi quanh bàn cơm phòng khách của Chu lão phu nhân.



Chu lão phu nhân tự nhiên ngồi ghế chủ vị, một bên là Tộ thị và Thanh di nương ngồi, bên còn lại là Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngồi. Còn về tiểu Chiêu, với đứa cháu duy nhât của mình nên Chu lão phu nhân tự nhiên để con bé ở bên cạnh mình, tiểu cô nương hai tuổi rưỡi dẫu chưa tự mình húp cháu được nhưng cầm bánh bao gặm thì không vấn đề gì. Chu lão phu nhân cũng không cần chăm sóc gì con bé, chỉ cần vừa ăn vừa nhìn con bé là được.



Trong tay Hồ Ngọc Nhu cũng cầm cái bánh bao tàu hủ ky, bánh bao vừa mịn vừa mỏng, nhân bánh lại ngọt ngào, hương vị thực sự ngon cực. Chỉ là cô vừa cắn một miếng, đôi mắt lại kìm không được liếc tới Chu Thừa Vũ, người đàn ông này kì ghê, hôm qua không lên giường ngủ thì thôi, sáng nay dậy sớm chưa tính, vậy mà từ lúc qua đây tới giờ, một cái liếc mắt cũng chả thèm cho là sao?



Có vẻ như là cô ...chả lẽ mình vô tình đắc tội anh ta?



Người kì!



Hồ Ngọc Nhu thôi nhìn, vừa quay đầu lại đã đụng phải ánh mắt Tô thị nhìn qua.



Tô thị chớp chớp mắt bèn chuyển sang Chu lão phu nhân, nàng cười với bà: "Nương, người nhìn đại tẩu cũng thiệt là, ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên nhìn đại ca, cảm tình cỡ này làm người ta ghen tị quá đi mất."