Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 28 :

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Hồ Ngọc Nhu được phép, cô liền dắt theoA Quỳnh tới tiền viện.



Lúc này, Chu Thừa Vũvừa kết thúc công việc cả ngày và đang nghỉ ngơi trong thư phòng. Vốn dự định quay về ngay, vừa hay hạ nhân đến bẩm báo Hồ Ngọc Nhumuốn đến chàng dứt khoát chờ ở đây.



không biết nàng đến tìm mình là có chyện gì?



Nghĩ tới hai người ăn ở với nhaumấy ngày qua, trên mặt chàng liền lộ ra vẻ dịu dàng mà chính chàng còn không nhận ra.



"Lão gia, phu nhân đến." Giọng của Lô Nghiễm vang lên ngoài cửa.



Mặt Chu Thừa Vũ hơi nghiêm lại, trầm giọng nói: “Để cho nàng vào.”



A Quỳnh ở lại ngoài cửa, Hồ Ngọc Nhu bước vào phòng một mình. Qua mấy ngày rồi, cô và Chu Thừa Vũ luôn ngủ chung giường, có thể mấy ngày sau nữa. Nhưng cô vẫn chưa quen, buổi tối tim đập như trống đánh, vậy mà Chu Thừa Vũ cố ý lựa chọn chỉ đợn thuần ôm cô ngủ, không làm gì cả.



Nhưng Hồ Ngọc Nhu biết rõ, chàng ta không phải là không có cảm giác.



Vì thế, cô cảm động, đồng thời trong lòng sinh ra hổ thẹn. Ngay lúc này, chút khó chịu cũng tan biến. Ngược lại, cô có hơi lo sợ, Chu Thừa Vũ kìm nén như vậy, đừng có nén ra bệnh khó nói gì đó.



“Đại nhân.” Thấy Chu Thừa Vũ đang ngồi đọc sách, Hồ Ngọc Nhu gọi chàng ta. “Chàng vẫn còn bận sao?”



Chu Thừa Vũ mới bất chợt hoàn hồn, tạm thời bỏ quyển sách xuống, đứng lên bước một bước đón. "Làm xong rồi. Nàng đến lúc này, có chuyện gì không?"



Hồ Ngọc Nhu bưng bình sứ trắng đặt trên bàn, nghĩ ngợi rồi không nói dối, "Là do nhị đệ muội cho người mang chè đậu xanh qua, đã ướp lạnh rồi. Thiếp nghĩ chàng bộ rộn cả ngày e là nóng lắm rồi, tiện thể mang qua cùng uống với chàng."



Hồ Ngọc Nhu rất thẳng thắn, cô thích Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Vũ đối xử với cô không tệ, nên cô nóithẳng những lời này không hề khó xử.



Mặc dù Chu Thừa Vũtừng bị người ta theo đuổi nhiệt tình, nhưng họ không phải là người chàng thích, còn giờ chàng đã động lòng với Hồ Ngọc Nhu, sự để ý chăm sóc từ Hồ Ngọc Nhu mang lại, lập tức khiến cho tim chàng nở ra, tràn đầy niềm vui.



Chàng bắt lấy tay Hồ Ngọc Nhu rất tự nhiên, sau đónhìn sâu vào mắt nàng, mới để nàng ngồi lại vị trí ban đầu. “Phu nhân cực khổ rồi”
Tô thị lắng nghe, nhưng không tập trung mấy.



Nàng bỏ thuốc vào chè đậu xanh, có tác dụng thúc-tình, bởi vì đem theo mấy năm nay, nàng sợ tác dụng bị giảm nên cố ý bỏ thêm nửa lượng nữa. Bất kể là nam hay nữ, miễn là ăn phải, sẽ không có được đứa con bình thường, miễn là có con, hết 8-9 phần 10 thì đầu óc có vấn đề.



Ban đầu nàng muốn Hồ Ngọc Nhu ăn, nhưng nếu đại bá cũng ăn như lời đã nói, nàng không biết liệu nó chỉ có ảnh hưởng đến một đứa đầu tiên hay mấy đứa saunữa không...



Đáp án này ngay cả mẹ nàng cũng không biết, bởi vì bà chỉ cho mấy người phụ nữ kia uống. Nhưng nàng nghĩ chắc giống nhau thôi, hẳn là chỉ ảnh hưởng đến đứa trẻ đầu, sau này, chỉ cần chăm sóc thân thể cho tốt thì có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh.



Đúng vậy, vậy thì chuyện này nàng không cần phải nhắc nhở làm gì



Nếu không, lỡ mà bị đại bá phát hiện, vậy thì phiền toái!



Nàng phất phất tay, chuẩn bị để tiểu nha đầu lui xuống, có một giọng nói quen thuộc trong viện vang lên: "ATĩnh! A Tĩnh, ta đã trở về!"



Tô thị hoảng hốt, rồi vành mắt đỏ lên, gương mắt hết sức kích động chạy ra ngoài. Ra ngoài sân, nàng nhìn thấy gương mặt ngập tràn ý cười của Chu Thừa Duệ, hơn một năm không gặp, mặt chàng đen hơn trước, cũng gầy hơn so với trước đây, nhưng...... nhưng nụ cười của chàng vẫn không thay đổi, tính tình vẫn không thay đổi, ánh mắt chàng nhìn nàng cũng không thay đổi!



"Phu quân!" Tô thị hô lên và nhào tới.



Chu Thừa duệ bướclên trước hai bước đón, vững vàng ôm Tô thị vào lòng cụng trán, sau đó không để ý tô Thị hoảng sợ la lên, ôm người xoay hai vòng: "A Tĩnh, nàng tốt chứ?"



Tô Thị vùi vào ngực chàng ta, không nói gì chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. "... tốt."



Chu Thừa duệ nghe vậy, siết chặt taymình lại rồi thả ra và quay lại nắm lấy tay nàng. "Ta vừa mới về nhà, đi đi, chúng ta đi qua bên nương nào!"



Tô thị bị kéo đi hai nước, nhưng lại giật mạnh Chu Thừa Duệ đứng lại, đỏ mặt nói: "Dáng vẻ thiếp thế này sao đi được chứ, thiếp về phòng rửa mặt đã."



Chu Thừa Duệ cười ha hả, đáp: "Sợ gì chứ, ta về rồi thì nàng vui mừng, vui tới phát khóc! không ai dám cười nhạo nàng đâu!"