Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 30 : Hay là thiếp gọi Thanh di nương tới ... Tới hầu hạ chàng

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Nhị lão gia trở về, nhị lão gia xa nhà hơn một năm rồi cuối cùng cũng đã trở về!



Hạ nhân nhị phòng biết Chu Thừa Duệ và Tô thị sẽ quay lại ăn tối, vì vậy sớm mở phòng bếp nhỏ và cùng phòng bếp lớn nấu bữa tối. Chỉ chờ Tô thị phân phó, đồ ăn nhị lão gia yêu thích liền bày ra đầy bàn.



Có điều trước đó, Chu Thừa Duệ phải tắm trước, rửa sạch bụi bẩn mệt mỏi. Chàng bắt lấy thằng nhóc giao cho Khổng ma ma, sau đó lôi kéo Tô thị vào phòng.



Tô thị rót tách trà, sau khi thử nhiệt độ, đưa tới trước mặt Chu Thừa Duệ. "Phu quân, uống một tách trà nghỉ ngơi trước. Nước sẽ được chuyển tới ngay, tắm trước, sau đó dùng bữa tối."



Chu Thừa Duệ nhận, vì độ nóng vừa phải, chàng uống một hơi cạn sạch. Trả tách lại cho Tô thị, "Thêm một ly nữa!"



không hiểu cớ sao, chàng thấy toàn thân mình nóng rang, như thể trên người chàng bốc lửa, không thể áp chế, như thể bất cứ lúc nào chàng cũng có thể nhảy lên. Đặc biệt là...... chàng nhìn thấy Tô thị, chàng thừa nhận Tô thị lớn lên không tệ, da trắng nõn nà, gương mặt phún phính, dáng người lả lướt. Trước đây cũng vì diện mạo của Tô thị, chàng mới đồng ý mối hôn sự này.



Nhưng mỹ nhân yêu kiều thế nào thì cũng thành thân hơn 6 năm, sao có thể, sao có thể vừa trở về đãrất muốn đè nàng dưới thân, mạnh mẽ ép buộc nàng một phen chứ?



Có vẻ sắp nhịn không nổi rồi...



Chẳng lẽ nghẹn hơn năm nay quá thảm rồi?



Chu Thừa nhận nước, lại một hơi cạn sạch.



Tô thị muốn ngăn lại, nhưng trở tay không kịp, dành phải đoạt cái ly lại, "Chàng đừng uống nhanh vậy, không tốt cho sức khỏe đâu." Tạm dừng, sau đó hỏi nhỏ, "Đứa trẻ đó là ai thế?"



Mặc dù Tô thị hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi, nhưng vẫn muốn biết thân phận của đứa trẻ đó.



Giọng nói này, giống như móng vuốt mèo, gãi vào đầu tim chàng ngứa ngáy. Chu Thừa Duệ dứt khoát không dám nhìn Tô thị nữa, nhanh nhảu đáp:"Con cháu hoàng thất, còn cụ thể nhà ai thì ta còn chưa rõ. Nàng không cần để ý tới nó, ta sắp tiễn nó lên kinh thành rồi."



Dứt lời đứng dậy dạo bước vòng vòng trong phòng, may mà nước được đưa tới, chàng vội đâm đầu lao vào.



Tô thị nhìn tấm mành cách tịnh phòng còn đang lung lay, bỏ qua lòng hiếu kỳ, lắc đầu cười vui vẻ. đãnhiều năm rồi, phu quân nàng vẫn như chàng thiếu niên năm đó. Cho dù ở bên ngoài ngồi vào vị trí nào, thì lúc về nhà ở trước mặt nàng, chàng chính là một đứa trẻ!



Nàng trở về phòng lấy y phục cho Chu Thừa Duệ tí nữa thay, đang chuẩn bị vào tịnh phòng thì Khổng ma ma vác gương mặt khó coi vào, "Phu nhân, Thanh di nương dắt theo Tiểu Chiêu tới rồi."



Nụ cười trên mặt Tô thị không giữ được. "Để họ chờ đi, lát nữa chờ lão gia tắm ra rồi phân phó."



Khổng ma ma vội đáp ứng, ra ngoài phân phó.




Có lẽ lời an ủi của cô có chút tác dụng, Qúy Thành Vân ở trong lòng cô dần bĩnh tĩnh lại, không còn khóc dữ dội nữa, chỉ thỉnh thoảng thút tha thút thít. Hồ Ngọc Nhu không dám buông ra liền nên ôm thêm lúc nữa.



Chu Thừa Vũ lặng lẽ nhìn, đột nhiên đứng dậy và bước tới, chàng nhìn bên sườn mặt Qúy Thành Vân, nói khẽ: "Nó ngủ thiếp đi rồi. Đưa nó cho ta, ta ôm nó xuống dưới."



Hồ Ngọc Nhu hơi do dự, "Thằng bé..."



Chu Thừa Vũ cảm thấy cảnh vừa rồi quá ư chướng mắt, bất chấp nỗi bận tâm của Hồ Ngọc Nhu, chàng trực tiếp ôm Qúy Thành Vân lên.



"không có gì, đường này nó đi qua rồi."



Hồ Ngọc Nhu chờ tới khi Chu Thừa Vũ quay lại, mới cho người dọn thức ăn lên lần nữa, một bên đưa cháo và đũa cho Chu Thừa Vũ, một bên nói: "Nó ngủ rồi à?"



Chu Thừa Vũ gật đầu, "Ừ."



Bộ dạng đúng kiểu lãnh đạm nhẹ.



Giờ phút này, tâm tư Hồ Ngọc Nhu đều đặt lên người Qúy Thành Vân, nào phát hiện ra Chu Thừa Vũ không vui vẻ gì, "Đứa bé đáng thương quá, không biết nương nó......"



————————————————————



Vở kịch nhỏ:



Quý Thành Vân: Há há há, ta có phải là nam phụ mạnh nhất không?



Chu Thừa Vũ: Phi, ngươi mới có mười tuổi!



Quý Thành Vân: thật ngại quá, ta không chê Nhu Nhu lớn hơn ta đâu ~



Triệu Tịch Nghiêm: Tác giả mau cho tôi trở lại, ta mới là nam phụ mạnh nhất, gào khóc gào khóc.



Chu Thừa Duệ: Sao tôi lại có cảm giác, ta mới chính là nam phụ mạnh nhất đây?



Chu Thừa Vũ: Ờ, bọn ngươi đúng là nam phụ hết, chỉ có ta đây là nam chính.