Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 32 : Đại nhân, giúp thiếp đi mà, xin chàng đó, giúp thiếp với...

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


Vô cùng mềm mại.



Ấm áp, mang theo hơi hương mờ nhạt.



Chu Thừa Vũ không dám cử động chút nào.



Mặc chokhỏa mềm mại kia ép chàng, cũng khôn hề thấy khó chịu, cảm giác rất tốt là đằng khác. Tốt tới mức chàng không dám cử động,thậm chí thở cũng không dám thở mạnh, sợ sợ...... hơi thở nóng phả ra ngoài, dọa Hồ Ngọc Nhu sợ.



Ý thức Hồ Ngọc Nhukhông còn tỉnh táo nữa, cô chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể khó chịu, cóloại cảm giác khao khát khó hiểu, loại cảm giác trước giờ chưa từng có. cô không biết làm sao bây giờ, chỉ biết theo bản năng ôm đầu lâu vào ngực.



Chu Thừa Vũ thương tiếc nàng, bị nàng hành hạ như vậy hơi nhịn không được rồi. Ôn hương nhuyễn ngọc[32], mỹ nhân nhi đã chủ động thế này, chàng vốn ngửi tí mùi hương, giờ phút này lại ngửi thêm hơi nữa, hô hấp chàng càng lúc càng nặng hơn.



Nỗi khiếp sợ ban đầu qua đi, chàng không còn hài lòng với hiện trạng, hai tay thử thăm dò eo thon người trong ngực, Chu Thừa Vũ xoay người, đặt Hồ Ngọc Nhu dưới thân.



Hồ Ngọc Nhu nằm im ắng, trung y trắng sáng hoàn toàn mở rộng, Chu Thừa Vũ hơi cúi người, cặp mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm đóa hoa sen nở rộ một lúc, sau đó nhắm ngay hoa tâm bên phải hoa sen, đầu cúi xuống.



Cảm nhận được trước ngực là lạ, Hồ Ngọc Nhu mơ màng mở mắt, chỉ thấy được đỉnh đầu Chu Thừa Vũ, cũng nhưhành động ngẫu nhiên vừa hay lộ nửa gương mặt.



Người này... thật là đẹp quá đi!



Ngay cả lúc làm chuyện này nọ, mà... còn đẹp như vậy...



Thế nênhai người đây là, muốn động phòng hở?



Đêm đồng phòng hoa chúc tới trễ.



Hồ Ngọc Nhu híp mắt lại, đuôi mắt lại nhếch lên, cô chủ động ôm lấy vai Chu Thừa Vũ, cơ thể vô thức hùa theo hướng lên chút. Nhưng tới giây phút này rồi, cô vẫn cònnghĩ: nghe đồn lần đầu của phụ nữ rất đau đớn, thế là cô nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Chu Thừa Vũ.



"Đại nhân này, chút nữa chàng phải nhẹ chút nha." dường như ngâm nga, cũng như tiếng thở dài, lại như thỉnh cầu, trong âm thanh toát ra vẻ yêu kiều yếu ớt, làm lòng Chu Thừa Vũ xao động một trận.



Chàng buông nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn.



Đây là lần đầu của nàng, mặc dù chàng cũng vậy, nhưng khi nàng thỉnh cầu chàng nhẹ chút, đương nhiên phải đáp ứng nàng rồi. Nhưng cái ngẩng đầu này, trông thấy tấm thân kiều diễm như đào lý của Hồ Ngọc Nhu, biểu cảm ngất ngây mãn nguyện, Chu Thừa Vũ bỗng cứng đờ.


Vị đại phu này là lão đại phu ở Thiên Kim Đường trong huyện, y thuật vô cùng cao minh, trước đây Chu gia có chuyện gì cũng mời ông tới. Thế nên vừa rồi gặp chuyện Tú Hương, Chu gia cho mời đại phu là mời ông ấy qua.



Bởi vì trước đó ông gặp qua Tú Hương rồi, không cần phải hỏi cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nói: "Đại nhân tuổi còn trẻ, cơ thể mạnh mẽ, không cần dùng thuốc, chỉ cần ngâm tắm nước lạnh sẽ tốt thôi."



Chu Thừa Vũ gật đầu, mắt tối tâm liếc vào nội thất.



"Nếu dính thuốc quá nhiều, thì phải dùng thuốc, đúng không?" Chàng hỏi.



Đại phu hiểu ý ngay: "Nếu là nữ tử, bất kể dính ít hay nhiều, vẫn phải dùng thuốc cho thỏa đáng. Thân thể nữ tử yếu ớt, thể hàn chịu không nổi lạnh, nếu cương quyết thì e là tương lai sẽ cản trở khả năng sinh dưỡng."



Chu Thừa Vũ siết chặt nắm đắm, nói :"Mời Ngô đại phu kê đơn."



Ngô đại phu và Lô Nghiễm đi xuống, nghe được động tĩnh, A Quỳnh bị Quản ma ma khiển trách cũng đira. cô chỉ cúi đầu không dám nhìn Chu Thừa Vũ, nói :"Nô tỳ đi xuống trước, chuẩn bị nấu thuốc cho phu nhân ạ."



Chu Thừa Vũ biết Hồ Ngọc Nhu rất coi trọng A Quỳnh, có giận cũng tự mình nén lại, lạnh lùng hừ mộttiếng.



A Quỳnh lập tức chạy như bay đi mất.



Chu Thừa Vũ không tiếp tục vào phòng trong, đến tới cửa phòng nói vọng vào:. "Quản ma ma, cực khổ cho ngươi chăm sóc tốt cho phu nhân, lát nữa nói phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này để ta xử lý."



———————————————



Vở kịch nhỏ:



A Quỳnh: Ta giống đứa thiểu năng quá.



Hồ Ngọc Nhu: Hahaha, sờ sờ nào, hôn hôn nào



Chu Thừa Vũ: Hừ!



(32)Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp



(33) 一惊一乍 - nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi. (Baike)