Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 37 : Bên nương mà có nói gì thì đại ca và đại tẩu cứ cố gắng thêm chút là được?

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Chu Thừa Vũ mặc kệ cháu gái bé bỏng chơi đá trong lòng bàn tay. Còn mình thì mỉm cười nhìn gương mặt phiền muộn của đệ đệ: “Cho dù huyết thống có thân cận, nhưng một năm đệ ở nhà được mấy ngày đâu. Tiểu Chiêu không gần gũi đề là rất bình thường. Thế nào, có ý kiến gì?"



Chu Thừa Duệ tức tối trừng ót tiểu Chiêu và cuối cùng đón lấy ánh mắt huynh trưởng, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Đừng nói suông gì mà phải bảo vệ đất nước. Chỉ nói tới vì tam phòng xuất đầu và đệ thích cuộc sống thế này. Đệ không có ý trở về."



Nghĩ tới sự vụ ở biên quan, vẻ mặt Chu Thừa Duệ dần trở nên nặng nề, nhưng không biết tiếp đó nhớ tới chuyện gì,rồi lại trông có vẻ thoải mái sung sướng, rất phấn khích.



"Đại ca, ca không biết đâu. Lúc đệ chứng kiến mấy kẻ man di bắt nạt bách tính chúng ta bị đánh đập chạy trối chết, trong lòng đệ tràn ngập niềm tự hào không kể xiết. Chu gia chúng ta, từ đời tổ phụ đều đi đường võ tướng, tới đời chúng ta chỉ còn lại đại đường huynh. Mặc dù tam phòng chúng ta chỉ là thứ xuất, nhưng suy cho cùng vẫn là con cháu Chu gia đúng không?" hắn nói xong, từ từ cúi đầu, giọng cũng dần thấp xuống: “Cha... đừng nhắc ông ta. Nếu muốn con cháu hai huynh đệ chúng ta được người coi trọng, bản thân mình phải đứng lên. Đừng nói tới đệ nữa, đại ca, chức huyện lệnh này ca đãlàm tới 9 năm rồi. đã đến lúc chuyển ổ rồi ca."



Nhắc tới Chu lão tam gia còn ở Kinh Thành, cả hai huynh đệ đều im lặng. Tiểu Chiêu tựa hồ thấy bầu không khí kì kì. Hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy viên sỏi, nhìn qua phụ thân, lại ngước nhìn đại bá, rồi lật tay,mu bàn tay vỗ vào cổ tay Chu Thừa Vũ, giống như Thanh di nương dỗ dành an ủi bé đừng khóc.



Động tác cử chỉ nho nhỏ như vậy nhưng lại ấm áp nhất. Chu Thừa Vũ sờ đầu cháu giá nhỏ, mỉm cười: “Tiểu Chiêu ngoan, đại bá phụ sai người lấy đường cho con ăn nhé?”



Rốt cuộc Tiểu Chiêu vẫn là đứa bé. Tiểu Chiêu ngay lập tứcmừng húm. Bé khẽ buông tay rơi mất viên sỏi, vỗ tay hạnh phúc.



Chu Thừa Vũ gọi bà vú ôm Tiểu Chiêu ra ngoài, rồi phân phó gã sai vặt ra ngoài mua đường cho Tiểu Chiêu. Xong rồi đóng chặt cửa thư phòng, ngồi đối diện Chu Thừa Duệ.



"Sắp tới nhiệm kỳ mới, ta cũng muốn đi. Nhưng ít nhất cũng phải đợi hai năm rưỡi nữa. Chính đệ đó, Qúy Thành Vân kia rốt cuộc là ai, đệ hộ tống nó về, đối với đường lên sau này của đệ có giúp ích?" chàng hỏi.



Triều Đại Lương trọng văn khinh võ, thậm chí Chu Thừa Duệ đã vươn tới võ tướng ngũ phẩm, nhưng nếu hắn vào kinh thành, thì không có việc tốt nào tới tay. Ngay cả khi Chu Thừa Duệ thích cuộc sống chém giết ở biên cương, cũng không thể không cân nhắc cho con cháu đời sau. không thể từng bước tranh được tước vị thì ít nhất phải tranh được phủ tướng quân, để con cái sau này sống ở kinh thành, mới không bị người người giẫm đạp dưới chân.



"Thằng nhóc đó gọi là Qúy Thành Vân à? Trái lại đệ chưa biết đấy. Thằng nhóc đó là đại đường huynh giao cho đệ, chỉ bảo giao tới phủ Túc thân vương trong thành.không nói thêm gì cả." Chu Thừa Duệ nói: "Thực ra trước khi trở về, đại đường huynh có nói với đệ, nói chờ đệ quay trở lại, sẽ chuyển đệ tới cạnh huynh ấy, thăng làm phó tướng chính tứ phẩm. đệ...đệ đã từ chối. "
A Quỳnh thè lưỡi: "Nô tỳ biếtlỗi rồi."



Sau khi ngâm được nửa giờ, Hồ Ngọc Nhu đói tới độ ngực dán vào lưng. Bởi vì nhớ tới Chu Thừa Vũ bảo trưa về ăn cơm, Quản ma ma không cho cô ăn quá nhiều. Bà chỉ cho một húp bát canh gà, ít ỏi nhiêu đó đã bị đuổi đi.



Ăn xong, A Quỳnh mới nói tin nghe được ở chỗ Chu lão phu nhân hôm nay cho cô nghe. "... Nghe nóiđại nhân phát hỏa rất lớn. Nhị phu nhân lúc đi ra tức tới khóc. Mà chân trước vừa đi, Khổng ma ma liền bị đánh đi không nổi luôn, được khiêng về nhị phòng."



Sắc mặt Hồ Ngọc Nhu trông hơi khó coi.



cô biết chuyện hôm qua có gì đúng sai sai, nhưng không ngờ tới trong đó có cả bút tích Tô Thị. Lạ lùng thay, tại sao Tô thị cứ nhìn chằm chằm mình chứ? Dường như bản thân mình không có bất kỳ cản trở nào đối với Tô thị cả. Hay là Tô thị ăn no rửng mỡ?



Nhớ tới mấy câu thốt ra trong lúc ý loạn tình mê tối qua, giờ không muốn nhớ cũng xong rồi, hai câu sáng tinh mơ Chu Thừa Vũ nói càng khắc sâu ký ức hơn. Trong lòng Hồ Ngọc Nhu chán ghét Tô thị thêm mấy bậc, chỉ nghĩ Tô thị tốt nhất nên cẩn thận chút đi, chứ ngày sau mà để cô bắt được cái chuôi, cô đảm bảo thế nào cũng phải bỏ đá xuống giếng một lần!



Khi nói tới Tú Hương và Tú Vân, trái lại Hồ Ngọc Nhu không thể không cảm thán một phen. Nếu khôngcó chuyện hôm qua xảy ra, với bản tính của Chu Thừa vũ, hai vị này thế nào cũng được gả cho nhà được lựa chọn kĩ càng.



Hôm nay đã trở thànhkết quả như vậy. Thực sự khiến người ta không biết nói gì cho phải.



Quản ma ma cười nói: "Những việc này đại nhân đã không cho ngài quản, thì ngài đừng quản. Đại nhân nói, mai cho gọi mẹ mìm tới, ngài nhìn với nô tỳ chọn vài đứa lanh lợi an phận có mà sai sử. Nô tỳ giúp ngài dạy dỗ, không để phạm tí sai lầm nào."



Hồ Ngọc Nhu chuẩn bị trả lời, trong nháy mắt, cô thấy được bóng dáng không nhanh không chậm tới dần, nhất thời không lên tiếng.