Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:41 30/04/20


trên bàn tiệc khách nữ, Chu nhị phu nhân Tô thị đặt ly xuống, cười có lỗi với mọi người, "Mọi người cứ ăn trước, hậu viện có việc tôi phải qua xem một cái, trở về sẽ bồi tội cùng các phu nhân sau vậy."



trên bàn, mấy vị phu nhân vội xua tay xua tay, gật đầu gật đầu, cười ha hả nhìn cô đứng dậy, bước nhanh rời khỏi.



Phu nhân huyện thừa Phương thị cùng Tô thị quan hệ thân thiết, thời điểm này đứng ra giúp nàng ta chào đón khách nữ, "Chu đại nhân cưới vợ, Chu lão phu nhân lại trước giờ không quản việc nhà, hôm nay Nhị phu nhân muốn đãi tiệc, chiêu đãi chúng ta, rồi phải săn sóc đại tẩu mới qua cửa để không thất lễ, đúng là không có hơi rãnh rỗi mà.”



Các nữ khách khác nhao nhao phụ họa theo.



Chu Thừa Vũ chưa có vợ, từ trước đến nay hậu trạch Chu gia đều do Tô thị quản, thế là mang danh phu nhân nhà quan trong huyện, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều tiếp xúc với nàng ta, qua lại với nhau rồi có giao tình. Cho dù mai sau có giao ra quyền quản gia, thì cũng không nhất thiết đắc tội với nàng ta, nghe nói Tô thị cũng là thiên kim phú hộ trong kinh thành, có nhà mẹ đẻ chống lưng cứng ngắc khôngnói, mà phu quân của nàng- Chu nhị gia Chu Thừa Duệ, là Tướng quân võ tướng đóng quân ở biên quan.



Bởi vì Phương thị với Tô thị quan hệ thân thiết, có người thì thầm với nàng ta.: “Nghe nói vị Chu đại phu nhân mới nhận chức này, là tự mình một khóc hai nháo đòi gả cho Chu đại nhân bằng được, chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, ngày sau không phải để Nhị phu nhân tặng quyền quản gia cho nàng ta chứ? "



"Tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi, có thể làm được chuyện gì chứ?"



Trong lòng các vị phu nhân ở đây đều xem thường loại người này, những cô nương trong sạch, ai lại không biết xấu hổ như vậy, còn là một cô nương khóc lóc đòi gả? Cho nên có người lên tiếng, những người khác được dịp khinh thường ra mặt.



Nhắc đến trong lòng Phương thị cũng uất ức thay Tô thị, Chu Thừa Vũ ở huyện Trường Châu làm quan năm thứ ba, Tô thị được gả tới, cho tới nay quản gia được sáu năm. Nàng ấy chỉnh đốn từ trong ra ngoài từng sợi chỉ từng đường kẻ đều qua tay, bây giờ lại phải chắp tay nhường quyền cho một tiểu nha đầu, chưa kể con bé đó có làm được việc hay không, mà trước mắt việc này rõ ràng là cưỡng đoạt tâm huyết của người khác?



Nghĩ là vậy nhưng trên mặt Phương thị không đổi sắc, lắc đầu cười nói: "Ta cũng không rõ đây này, Nhị phu nhân cũng không nói với ta."



Nàng làm sao không hiểu lòng của các vị phu nhân này chứ, người lớn tuổi thì có con gái nên gả, còn người trẻ tuổi thì mới kết hôn mấy năm gần đây, giờ nhìn thấy Chu đại nhân lấy vợ bằng cách này, ai cũng ghen tị trong lòng không thôi. Thực tế, không nói chi các nàng, trong lòng chính nàng cũng tức lắm, tuy rằng nàng đã lớn tuổi, con gái nàng còn quá nhỏ, nhưng trong nhà còn có một cô em chồng. Nếu biết trước chỉ cần khóc lóc một chút là có thể gả cho Chu đại nhân, gần bên sông(12) như vậy, nàng đã sớm đưa em chồng đến Chu gia khóc.



(12): ý câu tách từ: gần sông hưởng ánh trăng, quan hệ giữa bà và Tô thị tốt ấy mà


Nàng đã tắm rửa qua, tóc dài xõa ra, rơi trên vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần chỉ to bằng lòng bàn tay, làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, đó là đôi mắt hạnh quyến rũ biết bao, khiến người ta liếc nhìn lại nhịn không được nhìn thêm vài lần. Mũi tinh tế, đôi môi hơi hồng, y không ngờ rằng người vợ mới cưới của mình đẹp đến thế.



Chỉ đáng tiếc, thân thể quá yếu đuối, muốn đứng vững phải có đồ dựa vào. Cũng không biết có mời đại phu điều trị chưa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.



"Đại... đại nhân." A Quỳnh hành lễ, lắp bắp gọi.



Chu Thừa Vũ nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Sau này gọi là lão gia, ra ngoài đi."



A Quỳnh tranh thủ nhìn lại Hồ Ngọc Nhu, sau đó dùng giọng muỗi kêu hừ hai tiếng, cũng không hiểu muốn nói điều gì, rồi nhanh chóng ra ngoài.



Hồ Ngọc Nhu nhìn Chu Thừa Vũ, chân không có tiền đồ hơi run rẩy, kỳ thực cô đã hai mươi bốn tuổi, lúc nào chả ảo tưởng cảnh mình lấy chồng, tất nhiên cô cũng nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc. Nhưng hôm nay thực sự diễn ra, kết hôn, động phòng đến rồi, chỉ là cô kết hôn cùng người đàn ông xa lạ, không có yêu, thì làm sao cô có thể lên giường với anh ta đây?



Lại nói, mặc dù cô không sẵn lòng, nhưng cô vẫn chiếm lấy thân thể của tiểu nguyên chủ. Hôm nay xuyên qua, tương tự như thế hôm nay là ngày tiểu nguyên chủ mất đi sinh mạng, ngày này, cô làm sao có thể …



Chu Thừa Vũ đóng cửa lại, xoay người liền thấy cô vợ mình cúi đầu, không biết nghĩ gì, trông rất khổ sở.



Y nhíu mày.



Khóc lóc đòi gả cho y là nàng, bây giờ việc đã thành, nàng không phải nên cao hứng sao? Chắc là, đến đây rồi, nàng bắt đầu hối hận?



Hối hận cũng đã muộn.



Sau khi bước đến giường, y đưa tay giữ vai Hồ Ngọc Nhu, nhỏ giọng thì thầm: "Muộn rồi, ngủ thôi."