Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 43 : Khi Chu Thừa Vũ trở về hậu viện, Hồ Ngọc Nhu đang ngủ ngon lành

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Đêm khuya vắng lạnh, hai con ngựa lộc cộc đến và dừng lại trước cổng huyện nha.



Chu Thừa Vũ dẫn đầu nhảy xuống ngựa. Sau khi đi về trước hai bước, chàng đột nhiên dừng lại, quay sang phân phó Lô Nghiễm đang muốn đi buộc ngựa. "Lát nữa tới thư phòng ta một chuyến."



Mới sáng sớm đã ra ngoài, tới canh giờ này mới trở về, ngày ba bữa ăn không tốt, đầu óc Lô Nghiễm giây phút này hơi mê man. Nhưng đại nhân đã phân phó, hắn chỉ có thể chiến đấu hết mình, vội vàng cung kính đáp ứng.



Chu Thừa Vũ liếc hắn lần nữa, lúc này mới vào phủ.



Chàng không về chính phòng, đầu tiên là tắm rửa trong thư phòng, xác định mùi máu tươi trên người mình không còn ngửi thấy nữa. Chàng mới bất giác cảm thấy đói, gọi phòng bếp đưa lên hai bát mì Dương Xuân tới.



Khi Lô Nghiễm đi qua, hắn thấy có một bát mỳ Dương Xuân khác trên bàn, biết được Chu Thừa Vũ để lại cho hắn, nhất thời tâm trạng tốt lên. Vốn tưởng rằng có chuyện phân phó cần làm, kết quả là tới ăn mì, trái lại về đỡ phải đánh thức mẹ bận rộn nữa, xem ra đại nhân lvẫn nhớ tới khổ lao của hắn.



Sau khi tạ ơn, hắn bưng bát ăn vài ba miếng đã xong. Trước mặt có bát canh lớn, uống hết một bát như vậy, Lô Nghiễm no nê.



Chu Thừa Vũ đặt đũa xuống trước hắn một bước. Thấy hắn ăn xong, chàng chỉ bảo hắn đặt bát đũa xuống. Lô Nghiễm nhận thấy có gì đó sai sai, đại nhân hình như có chuyện phân phó thật, hơn nữa rất quan trọng. hắn tức khắc nhìn Chu Thừa Vũ mộtcách nghiêm túc, nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.



Chu Thừa Vũ nói: "Năm nay ngươi mười bay rồi, đúng không?"



Lô Nghiễm càng lo lắng hơn, bối rối gật đầu một cái.



"Mười bảy tuổi, nên thành thân rồi." Chu Thừa Vũ nói thản nhiên.



Trái tim của Lô Nghiễm chợt nhảy một cái. Sao đại nhân bỗng dưng đề cập tới cái này? Đúng, hắn đã mười bảy, đích thật có thể thành thân rồi, nhưng bởi vì đại nhân lần lữa tới hai bảy tuổi mới thàng thân, hắn cũng chưa làm được trò trống gì, nên cha hắn tạm thời chưa cho phép hắn thành thân



hắn hơi lắp bắp: "Còn, còn chưa gấp ạ."



Đôi mắt Chu Thừa Vũ lạnh dần, còn chưa gấp. Phải rồi, Tú Vân đã đưa đi thôn trang, Lô Nghiễm chưa một lần đi xem qua, thậm chí cả tin tức cũng chưa hỏi một lần. Lần đầu phạm sai, dù không nhìn tới tình cảm cha hắn- Lô Bình, thì Chu Thừa Vũ vẫn có thể tha thứ cho hắn.


Chu Thừa Vũ không nói nữa, nhắm mắt lại, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Hồ Ngọc Nhu, nhanh chóng ngủ thiếp đi.



Hôm sau, Chu Thừa Vũ dậy rất sớm, động tác của chàng nhẹ hết sức có thể, vì vậy không hề phiền hà tới Hồ Ngọc Nhu. Khi chàng có việc thường không tới thỉnh an Chu lão phu nhân, chỉ ăn sáng đơn giản được bày trong sảnh. Chàng một bên ăn, một bên gọi A Kim đang muốn lui ra, “Gọi A Quỳnh tới đây.”



Kể từ khi A Hương A Kim đến, A Quỳnh thấy không có việc nhất thiết tới trước mặt Chu Thừa Vũ là không tới, nên mấy chuyện đưa bữa sáng như sáng nay, cô nàng tự nhiên trốn tránh phân cho A Hương và A Kim.



Lúc A Kim tới truyền lời Chu Thừa Vũ muốn gặp nàng, nàng sợ tới mức trợn tròn mắt. Nàng đã biết trước đây nàng sai chỗ nào rồi, nàng sợ bản thân nhất thời đổi khôngđược nên chỉ có thể giảm bớt thời gian xuất hiện cạnh đại nhân. Nàng đã không xuất hiện, còn có lỗi gì mà bắt nữa đây?



Hoặc là, đại nhân chẳng lẽ tính nợ cũ?



A Quỳnh nơm nớp lo sợ đi qua. "Lão gia, ngài có gì phân phó ạ?"



Chu Thừa Vũ ngước nhìn liếc cô ta. thật chất chàng ghét cô vô cùng, nhưng lại nghĩ tới qua Hồ Ngọc Nhu không kể gì cả. Thêm nữa, chàng áng chừng cả ngày nay khôngvề được, nên cần hỏi chuyện từ miệng A Quỳnh, trái lại cũng có lợi.



"Hôm qua, nhị phu nhân có đưa tiền lệ mấy năm trước tới không?"



Hóa ra là hỏi chuyện nhà. Vốn là Hồ Ngọc Nhu có ý định nói với Chu Thừa Vũ, đương nhiên không bắt người khác giữ bí mật. Thế nên Chu Thừa Vũ hỏi một chút, A Quỳnh lập tức nói: "đưa thì có đưa nhưng không được đủ".



Đưa không đủ?



Chu Thừa Vũ hỏi: “nói vậy là sao?”



A Quỳnh nói hết tần tật, cuối cùng nói thêm: "Phu nhân chúng ta rầu muốn chết. Sáng hôm qua xem một lần, trưa chỉ ăn vài ba miếng lung tung, chiều lại xem tiếp. May là có Võ phu nhân tới chỉ dạy phu nhân chúng ta, nhưng trí nhớ của Võ phu nhân kém quá. Nô tỳ đã hỏi thăm mấy năm rồi, năm nào Võ phu nhân cũng giúp nhị phu nhân, thế mà nàng ta quên hết luôn! Làm hại phu nhân chúng ta chỉ có thể tìm cách khác, không có hồ sơ đối chiếu qua, chả biết cuối cùng nghĩ ra được biện pháp nào nữa."



Trách không được đêm qua nhìn nàng mệt mỏi như vậy.



Chu Thừa Vũ nói: "Ngươi đi lấy bút nghiên mực tới đây."