Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 47 :

Ngày đăng: 14:42 30/04/20


Hồ Ngọc Nhu luôn luôn là người yếu đuối, đặc biệt là gặp việc hơi khó khăn liền có tâm lý tránh né. Hôm nay, nói chuyện khắc nghiệt với Hồ thị là lần đầu trong đời. Bởi thế Hồ thị vừa đi, cô cũng không thể cầm cự nữa, trực tiếp ngã xuống.



Hồ Ngọc Tiên hết hồn, vội chạy tới kiểm tra xem cô có sao không. "Đại tỷ, tỷ sao vậy?"



Hồ Ngọc Nhu lắc đầu: "Tỷ ổn." Đột nhiên, anh hỏi, "Ngọc Tiên, lời ta vừa nói... Có hơi quá đáng không?"



Há có hơi, mà quá quắt đấy chứ.



Hồ Ngọc Tiên gật đầu lập tức, có điều kế đó lắc đầu ngay. "Nhưng lời của cô cô còn quá đáng hơn nhiều. rõ ràng là lỗi của mẫu thân và tam tỷ. Dựa vào cái gì mà đỗ lỗi lên đầu tỷ chứ! So với lời của cô cô, đại tỷ, tỷ không hề quá đáng, trái lại muội thấy tỷ nói đúng lắm!"



Có trời mới biết, nàng hơi sùng bái đại tỷ rồi đấy.



Nànglà người luôn luôn nuốt tức không trôi, nhưng từ nhỏ tới lớn hết lần tới tới lần khác đều bị khinh thường. Di nương bắt nàng nhẫn rồi lại nhẫn. Nàng nhịn muốn tắt thở. Chỉ hôm nay, khi nàng thấy đại tỷ làm cô cô tức run người không nói nên lời, bộ dáng không dám ra tay, nàng mới nhận ra quá đã, thấy hả giận gì đâu!



Đại tỷ gả cho đại tỷ phu, đại tỷ phu lại làm quan huyện lệnh Trường Châu huyện. Có phải tương lai nàng cũng gả cho ai đó có thân phận địa vị cao, nàng cũng có thể nóinhư vậy, không cần phải chịu đựng những cục tức đáng ghét kia nữa?



Thế nhưng nàng chỉ là thứ nữ, người có thân phân có địa vị sợ là chướng mắt nàng.



Hồ Ngọc Tiên chôn một hạt mầm nhỏ vào trong lòng, nhưng vừa chôn xuống đã bị nàng bịt kín lại. Còn sau này à, phải tùy thuộc vào sức sống của hạt mầm nhỏ này có đủ mạnh mẽ hay không.



·



Hồ thị giận tới lạnh lòng, nén lửa giận tới run cả người, ra cửa hất Quản ma ma qua một bên,lảo đảo nghiêng ngã ra cửa Chu gia.



Quản ma ma vừa nghe thấy tiếng cãi vã trong phòng, nhưng cụ thể lăn lộn cái gì thìbà không nghe thấy, Hồ Ngọc Nhu lại không gọi người vào, bà cũng không thể vào nghe lén. Lần này, bà thấy Hồ thị tức thành dạng kia, áng chừng vừa rồi có chuyện xảy ra thật. Bà không yên lòng về Hồ Ngọc Nhu, thế là bảo A Quỳnh đuổi theo tiễn Hồ thị về.



A Quỳnh thấy bộ dạng đó của Hồ thị, cô nàng không dám tiến lên, cứ thế đi theo xa xa, cho nên lúc phát giác ra Hồ thị va vào Chu Thừa Vũ ở cửa, đồng thời nói gì đó với Chu Thừa Vũ, tất nhiên không đuổi tới kịp rồi.
Hồ Ngọc Nhu thấycả người không khỏe rồi.



Vậy nên khi nãy Chu Thừa Vũ có phần không vui là vì nhận lá thư này sao?



Bà cô Hồ thị này, thật sự là gan to quá rồi!



không ngờ giúp con trai đưa thư cho Chu Thừa Vũ.



Hồ Ngọc Tiên không có tâm trạng ở lại ăn trưa. Sau khi xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, cô nàng vội kêu đại tỷ đi tìm đại tỷ phu, nhanh chóng xoay chuyển tình thế.



cô nàng nói: "Đại tỷ, tỷ nhanh chóng tìm đại tỷ phu nói rõ đi. Chuyện này tỷ khôngbiết gì cả. Đại tỷ phu coi như có giận cũng không giận lây tỷ. Còn về phần chuyện trong nhà tỷ đừng quan tâm. Dù sao, hiện tại cha đâu làm gì được tỷ, muội chỉ thay chân đi một chuyến thôi.Dù sao nhà có nhiều tiền tới đâu thì phân tới chỗ muội và A Nam chẳng được bao nhiêu.Muội không quan tâm."



Hồ Ngọc Nhu thực sự cảm thấy vấn đề có tính nghiêm trọng, ngay lập tức đồng ý.



Tác giả có lời muốn nói: vở kịch nhỏ:



Chu Thừa Vũ: Ta nhận được thư tình của tên nam nhân khác viết cho vợ mình. thậtcó bệnh mà.



Hồ Ngọc Nhu: Cá nhỏ, thiếp vô tội!



Chu Thừa Vũ: nhỏ ... cá nhỏ?



Triệu Tịch Ngôn: Cá nhỏ, đó không phải là thư tình viết cho vợ ngươi đâu, viết cho ngươi đó.



Chu Thừa Vũ: Ngươi có thể đi chết được rồi