Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 61 : Đau, đau tới mức nàng muốn khóc cũng không khóc nổi
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Vì Tô thị mang thai, xe ngựa chạy không nhanh, khi tới cổng thành đợi hơn nửa giờ, mới thấy đám người xa xa tới.
Mặc dù đại đường tẩu của Chu Thừa Vũ là công chúa, nhưng đi cả chặng đường dài, không có nghi trượng công chúa nào, ngay cả cỗ xe họ đi cũng chỉ là một cỗ xe bình thường sang trọng hơn một chút.
Khi cỗ xe phía trước dừng lại, anh em Chu Thừa Vũ Chu Thừa Duệ tiến lên chào hỏi. Hồ Ngọc Nhu và Chu lão phu nhân một trái một phải đỡ Tô thị, cũng theo sau.
Bức màn xe ngựa được vén lên, và có một người đàn ông hơi béo nhảy ra. hắn mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm màu đỏ sẫm, khuôn mặt hồng hào khí sắc khỏe mạnh. Cả gương mặt không có chút mỏi mệt do đi đường xa.
"Tam đệ! Tứ đệ" hắn cười cười hô lên, giọng vang dội cô vùng.
Đây là Chu Thừa Hồng, đích trưởng tử nhà nhị thúc của Chu Thừa Vũ, gọi theo thứ tự của đại gia đình, xếp thứ hai.
Chu Thừa Vũ mỉm cười, kính cẩn gọi "Nhị ca", nhưng Chu Thừa Vũ lại cười ha hả tiến lên ôm hắn mộtbận, "Nhị ca, đợi bọn ca mòn mỏi!"
Chu Thừa Hồng nói: "Đoạn đường này vốn có thể đi nhanh. Nhưng đi tới nửa đường bỗng phát hiện nhị tẩu đệ có hỉ. Thế nên bị trì hoãn hai ngày. Vốn cũng muốn đưa nàng về, nhưng chúng ta đều chưa gặp tam đệ muội. Mà thôi, tính toán tới đây nghỉ ngơi vài ngày là đầu tháng ba, có chạy về cũng chịu đựng thôi, thế nên vẫn tới."
Mặc dù nói toàn lời phàn nàn, nhưng ý cười trong mắt không thể che lấp được.
Chu Thừa Duệ vừa mừng vừa ngạc nhiên nói: "Nhị ca, cùng vui, cùng vui! Vợ đệ cũng có hỉ!"
Vợ đệ? Vậy tức là tứ đệ muội cũng có hỉ? Nhất thời Chu Thừa Hồng hưng phấn tăng cao.
Lúc này, ba người Hồ Ngọc Nhu cũng ra phía trước, đằng sau Chu Thừa Hồng cũng có hai người mặc bộ váy bình thường, nhưng lại là hai mỹ nữ cùng nhau đi tới.
Chu Thừa Hồng vừa tới là cô đoan được ngay, nhưng hai người này ai là Lương Nguyệt Mai, ai là Tạ Kiều, nhìn thêm chút nữa cũng đoán không ra.
Cho đến khi hai bên cùng có lễ, một người trong đó được Chu Thừa Hồng đỡ, Hồ Ngọc Nhu mới biết hóa ra cô ấy là Tạ Kiều.
Tạ Kiều lẩm bẩm: "Muội nào có ý xấu, muội chỉ muốn biết sự thật. Tiểu nha đầu này nói dối rằng nàng ta không đẹp bằng muội, nhưng Chu Thừa Hồng lại bảo nàng nhìn đẹp hơn ta. Ta hỏi Chu Thừa Vũ thìlại laị không hay, thế nên chỉ có thể hỏi tỷ."
Nhưng muội đừng hỏi trước mặt tiểu nha đầu người ta chứ. Muội hỏi như vậy, tỷ đây chỉ có thể chọn tổn thương muội thôi.
"Muốn nghe lời thật lòng đúng không?" Lâm Nguyệt Mai hỏi.
Tạ Kiều gật đầu, "Tất nhiên rồi! Làm sao, trước mặt nàng, tỷ không dám nói?"
Lâm Nguyệt Mai thở dài, ưu điểm lớn nhất của Tạ Kiều là cái gì cũng dám nói, nhưng nhược điểm lớn nhất cũng điều này. Bởi vì xuất thân cao, lại được chiều chuộng từ tấm bé tới lớn, nàng ta đó giờ xử xự luôn mặc kệ người ta.
Với người ngoài còn tốt, nhưng tiểu cô nương này... Đừng nói Tạ Kiều, chính là cô cũng rất tò mò, Chu Thừa Vũ độc thân nhiều năm như vậy, sao bỗng dưng muốn cưới là cưới? Còn nghe bảo, cưới còn không suôn sẻ, vị này ma xui quỷ khiến mới gả cho hắn ta.
"Nhị đệ nói đúng lắm, nàng đích thực đẹp hơn muội." lời này của Lương Nguyệt Mai không tính dối lòng, hai người họ ai cũng là mỹ nữ, nhưng người kia càng nhìn càng đẹp mắt hơn... "Dáng người cũng tuyệt hơn."
Tạ Kiều nhìn lại bản thân, nàng có thai chưa tròn ba tháng, bụng còn chưa lộ. Nhưng đến cùng, cũng đãcó hai đứa con, bây giờ lại ngoài ba mươi, eo có nhỏ cũng nhỏ không bằng Hồ Ngọc Nhu đương tuổi xuân mơn mởn.
Nàng vẫn ăn nói hùng hồn: "Ta đang có thai, chuyện này sao so được? không công bằng!"
Lương Nguyệt Mai dừng mắt trên ngực nàng ta một lát, rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu, ý trong đó không cần nóicũng hiểu.
Tạ Kiều trợn mắt lườm Lương Nguyệt Mai, muốn nói tỷ ta vô liêm sỉ lưu manh, chợt nghe thấy giọng nữ lạ vang lên bên cạnh: "Ngực ta lớn hơn ngực tẩu, tẩu đang mang thai, vẫn không lớn bằng ta."
Trong xe nhất thời im bặc.
Dường như có tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.