Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 7 : Dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính
Ngày đăng: 14:41 30/04/20
Trơ mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu kéo Chu Thừa Vũ vào phòng trong, gian ngoài miệng Khổng ma ma mở to vẻ kinh ngạc. Vị Hồ tam tiểu thư này thực sự mạnh mẽ, tính tình y như tin đồn khóc la đòi gả, khóc gả được thì chết cho rồi, ngay trước cả phòng đầy hạ nhân thế này muốn kéo liền kéo đại lão gia vào phòng trong.
Mà đại lão gia,không ngờ lạingoan ngoãn đi theo... Điều này thực sự khiến người ta không thể tin được.
Khổng ma ma lặng lẽ nhìn sang hai đại nha hoàn, hai người này: người mặt tròn tròn gọi là Tú Hương, mặt dài gọi Tú Vân, trước kia đều là nha hoàn của Chu lão phu nhân.
Ba năm trước, Chu lão thái thái đưa đại nha hoàn bên người phân ra làm ba, đưa qua bên Nhị lão gia là Tú Thanh, bây giờ đã sinh cho Nhị lão gia đứa con gái duy nhất, thời điểm vừa mới mang thai liền được nâng lên làm Thanh di nương. Bên đại lão gia thì được đưa tới hai nha hoàn, chính là Tú Hương và Tú Vân, đến giờ các nàng chỉ là nha hoàn hầu hạ thân cận, chưa hề thu vào phòng.
Nhìn hai nha đầu này, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cửa phòng trong nãy giờ, khóe môi Khổng ma ma hơi cong lên, quay đi ra ngoài mà không nói gì cả. không phải là bà không coi trọng hai nha hoàn này, hầu hạ đại lão gia ba năm mà chưa được thu phòng, bây giờ lại xuất hiện đại phu nhân ngang ngược mạnh mẽ như vầy, hai người mà có thể tới gần được đại lão gia mới là quỷ.
Hơn nữa, dung mạo của vị đại phu nhân này mới được xem là vẻ đẹp chân chính. Nào có đàn ông không thích cái đẹp, thấy thái độ của đại lão gia lúc nãy thì biết, ngài ấy đối xử với đại phu nhân so với trước kia rất khác biệt.
Trong phòng, Chu Thừa Vũ nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu cứ muốn nói lại thôi, nhíu mày, "Nếu không có chuyện quan trọng, chúng ta nên qua kia thỉnh an nương, dù sao để lão nhân gia bà đợi chúng ta lâu là không đúng."
Nếu nói những chuyện khác, vậy thì lúc nữa không còn kịp.
đã bước qua cửa Chu gia, đó là, con dâu Chu gia, nếu ngày thứ hai tân hôn thất lễ, sợ rằng mẹ chồng không thích.
Hồ Ngọc Nhu tự nhiên biết ngày thứ hai gả qua, ngoài việc bái kiến trưởng bối, dường như còn tế bái tổ tiên? Đây là một ngày cực kì quan trọng. Nghe nói nếu có điều gì sai sót xảy ra, có khả năng đem người trả về nhà mẹ đẻ. Mặc dù cô biết đây đều bắt nguồn tiểu thuyết, nhưng thật thật giả giả thật giả, chắc chắn có một phần là sự thật .
Nhưng mà... cô mở miệng muốn nói, cuối cùng bắt đầu từ chuyện không quan trọng: "Nhưng mà đêm qua chúng ta không có... không có... lão phu nhân, không biết có nói gì không?"
Hóa ra là chuyện này.
"không đâu." Chu Thừa Vũ lạnh nhạt nói .
Đêm động phòng hoa chúc lại không được động phòng, Chu Thừa Vũ thân là nam nhân, trong lòng tự nhiên không vui vẻ gì. Nhưng y nghĩ cổ vợ mới cưới có vết hằn, dù cho không biết lý do gì mà có,y cũng không ép buộc nàng. Còn chuyện này, y tìm đại cái cớ để nói với nương là xong, không đến mức nương trách lỗi lên người nàng.
Nghe giọng điệu lành lạnh của anh, có vẻ như rất không vui, lời nói ra tới miệng mà lại không biết nhả ra thế nào. Hai tay vô thức nắm chặt góc áo, cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thừa Vũ, thấy anh ấy mặt lạnh nhíu mày, càng thấy bất an hơn.
"Tí nữa, nàng đứng sau ta càng cúi thấp đầu càng tốt, đừng cùng nương đối mặt." Y thì thầm dặn.
Chắc là, chỉ có Lão phu nhân biết mặt Hồ Ngọc Uyển thôi, Hồ Ngọc Nhu gật đầu ngay lập tức.
"Đại lão gia, đại phu nhân." Nha hoàn bà tử lên tiếng thỉnh an. A Quỳnh kéo Hồ Ngọc Nhu, đang bị Chu Thừa Vũ nói đến choáng váng. Từ A Quỳnh nhận được tiền thưởng, bọn họ nói lời cảm ơn lẫn chúc mừng rồi mới đưa người vào trong phòng Chu lão thái thái đang ngồi.
Nguyên quán Chu gia trong kinh thành, Chu Thừa Vũ là trưởng tử con thứ Tam phòng, Chu tam lão gia hiện thời ở lại kinh thành, Chu Thừa Vũ và em trai Chu Thừa Duệ dẫn theo Chu lão phu nhân đến huyện Trường Châu sinh sống. Chu Thừa Duệ là võ tướng, hiện đang đóng quân tại biên quan, nhị phòng có chính thê Tô thị, cùng với Thanh di nương, cũng là mẹ ruột thứ nữ duy nhất Tiểu Chiêu.
Còn về đại phòng, chỉ có Chu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu vừa mới qua cửa.
Vì thế, dù cả nhà tụ họp đầy đủ, vẫn còn thấy cô quạnh.
Chu lão phu nhân bên này cũng biết chuyện con trai con dâu đêm qua không viên phòng, nên khuôn mặt của bà không được đẹp cho lắm. Cùng lắm, bà không phải bày sắc mặt cho Hồ Ngọc Nhu coi, mà là đứa con trai lớn nhiều năm không gần nữ sắc. Lúc này bà lo lắng cho trưởng tử phân nửa, nửa còn lại là áy náy với con dâu.
"Nương." Chu Thừa Vũ hành lễ với bà.
Hồ Ngọc Nhu cúi đầu, ở bên cạnh y hành lễ qua loa, nhỏ giọng nói: "Nương".
Chu lão phu nhân nén tiếng thở dài, mặt mũi đổi sang tươi cười, vui vẻ đáp lại.
Tô thị đích thân bưng trà tới, cười tủm tỉm bảo Hồ Ngọc Nhu: "Đại tẩu nên kính trà cho nương rồi."
Kính trà?
Thiên địa cũng đã bái luôn rồi, ngược lại chỉ thiếu mỗi kính trà.
Hồ Ngọc Nhu đưa tay bưng tách trà, cũng thấy Chu Thừa cầm tách trà khác, sau đó dẫn đầu quỳ trước mặt Chu lão phu nhân. Thấy anh như thế, Hồ Ngọc Nhu tự nhiên phải quỳ xuống theo, giơ tách trà lên cao, miệng nói: "Nương, mời người uống trà."