Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 74 :
Ngày đăng: 14:42 30/04/20
Bà ta chần chừ, nhưng nghĩ đến nếu em trai bà cứ thế toi thật, thì ngày tháng sau này của bà cũng đitong, vì vậy cắn răng quyết định. Bà ta nói: "A Nhu, của hồi môn năm đó mẹ con gả đến, vì lúc con xuất giá quá vội vàng nên không kịp cho con. Con... con giúp ta hỏi thăm xem ai có thể cứu người, ta liền đưa lại cho con số của hồi môn ấy."
Của hồi môn của Giang thị, những thứ đó vốn nên thuộc về tiểu nguyên chủ.
Mà Hồ Lĩnh có thể phất lên, tất cả đều dựa trên số của hồi môn của Giang thị. Sau ngần ấy năm trôi qua, liệu chúng còn lại được bao nhiêu? Nếu thực sự còn, đương nhiên phải trả lại cho tiểu nguyên chủ một nửa!
Nhưng Hồ Ngọc Nhu không phải tiểu nguyên chủ, dĩ nhiên cô không muốn đồ của cô bé. cô lắc đầu từ chối. "không cần, số của hồi môn đó không biết giờ còn lại bao nhiêu. Mẹ ta nằm trong lòng đất nhìn là được. Bây giờ mà ta lấy lại nó, ngược lại khiến bà không thể nhìn chằm chằm vào kẻ thù, là làm khôngđúng."
Gương mặt Tiết thị bất chợt trắng bệch, mặc dù bà ta biết rõ Hồ Ngọc Nhu cố tình hù dọa mình, nhưng không biết tại sao, bà ta chợt nhớ lại cảnh Giang thị gần như bị bà ta và Hồ Lĩnh làm cho tức chết, liền cảm giác như quanh người như có luồng gió lạnh thổi qua, khiến bà không khỏi rùng mình.
không chờ bà ta đáp lại, Hồ Ngọc Nhu đã căn dặn Quản ma ma: "Ma ma, tiễn khách!"
Trêm thần sắc Quản ma ma có vẻ ngập ngừng. Bà cho là Hồ Ngọc Nhu nên lấy lại của hồi môn của Giang thị, đồ của Giang thị vốn nên là của con gái bà. Song, thái độ của Hồ Ngọc Nhu rất kiên định, bà không tiện nói gì, bèn bước lên kéo Tiết thị.
Tiết thị chậm chạp, giờ bà ta đang tức đến nỗi run rẩy. Bà ta hất tay Quản ma ma, tự mình bò dậy. "Hồ Ngọc Nhu, ngươi thực sự không giúp sao?"
Hồ Ngọc Nhu nhìn vẻ mặt ngập tràn tàn nhẫn của bà ta, lời bà ta dường như còn chứa ý cảnh cáo, thế là cô hùa theo, "thì sao, phu nhân lại muốn giở chiêu cũ, lại quỳ trước cửa Chu gia à?"
Mềm không ăn, muốn ăn cứng đây mà!
Lạy lục cầu xin nó, nó thờ ơ, vậy thì phải uy hiếp nó, bà ta lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không sợ mẹ chồng ngươi xem ngươi là kẻ máu lạnh, không sợ Chu Thừa Vũ xem người là người bất hiếu, không sợ dân chúng huyện Trường Châu chỉ trích, thì ngươi cứ chờ mà xem! "
cô sợ thật sao?
Tô thị mỉm cười ngượng ngịu, nói: "Nhị tẩu đúng là thông minh. Ta còn chưa nói, tẩu đã đoán trúng rồi."
Tạ Kiều mỉm cười đắc ý, nhưng xong rồi thấy hơi khó xử. Nhà bọn họ ở Kinh Thành đương nhiên được liệt vào dạng nhà huân quý, nhưng từ khi Nhị thúc nàng phụ lòng Nhị thẩm là công chúa cao quý, làm hại Lương Nguyệt Mai đổi họ, hoàng đế thậm chí còn vì nhị thúc mà phiền lòng Tạ gia. Giờ muốn sắp xếp cho Chu Thừa Duệ chúc quan trong Kinh không khó, nhưng muốn nhằm vào địa vị cao thì cái đó khó.
Nàng hỏi: "Sao muội lại tìm ta mà không tìm Nguyệt Mai ấy?"
Lần này đến lượt Tô thị thấy khó xử. Nàng ta nhìn xuống bụng rồi ngước lên. "Trước đây, ta chưa có thai thì ta có thể tìm, nhưng giờ ta đã có...tẩu cũng biết đấy, chúng ta thân là phận nữ, nếu không có con thì không những thẹn với nhà chồng mà còn không có chỗ dựa vững chắc cho chính mình. Ta sợ đại tẩu thấy ta sẽ khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy không nên tìm tẩu ấy."
Đây thực sự là lý do Tô thị không đi, nhưng còn một lý do khác, đó là nàng ta lo rằng Lương Nguyệt Mai từ chối. Sau nhiều năm chung đụng, nàng ta vẫn luôn biết Lương Nguyệt Mai nói chuyện với nàng ta chỉ dựa trên mặt mũi thôi. Nếu nàng ta đi thỉnh cầu, Lương Nguyệt Mia chắc chắn không trả lời ngay, mà rất có thể đi tìm Chu Thừa Duệ để chứng thực.
Tô thị biết rõ Chu Thừa Duệ không sẵn lòng về Kinh Thành, ít nhất là bây giờ không thích, nên nàng ta giấu diếm Chu Thừa Duệ.
Tạ Kiều nghe xong lấy làm kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng có chút bối rối: "Muội ấy... muội ấy dường như không quan tâm chuyện này lắm." Cặp sinh đôi nhà nàng rất thích đeo theo Lương Nguyệt Mai, mà hiện nàng đang có mang, nhưng Lương Nguyệt Mai dường như chỉ vui thay nàng, đâu có thấy khổ sở chút nào đâu.
Nàng biết sớm rằng Lương Nguyệt Mai khác nàng, hoặc là nói khác hẳn với nữ nhân trong thời đại này. Chuyện người khác sẽ quan tâm, Lương Nguyệt Mai không nhất thiết phải quan tâm, chưa kể ngày trước Chu Thừa Lãng biết rõ Lương Nguyệt Mai có lẽ cả đời vô sinh, nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn cưới muội ấy.
Tạ Kiều cười nói: "Muội thực sự nghĩ nhiều rồi, Nguyệt Mai không giống muội đâu." Nàng nói thản nhiên mà không chút phát giác được mặt Tô thị biến sắc, nàng chỉ nói lời mình nghĩ: "Ta không phải khônggiúp muội, ta cũng nói thật, nhà ta bây giờ không bằng xưa nữa. Tứ đệ muốn hồi Kinh thì ta có thể giúp, nhưng muốn chức khá cao, sợ là nhà ta có lòng không sức…"
Nàng ngẫm nghĩ, rồi đề nghị: "Hay là ta giúp muội nói với Nguyệt Mai? Hay dứt khoát nói thẳng với Đại ca đi, Tứ đệ là đệ đệ của huynh ấy, huynh ấy chắc chắn giúp một tay."
Tô thị vội nói: "không, không, không cần phải nói. Nhị tẩu, không cần chức cao gì. Chỉ cần phu quân về Kinh Thành là được, chàng có bản lĩnh, khởi đầu không cao nhưng chắc chắn tương lai sẽ lên chức."