Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 15 : Giảng hòa lần nữa
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Tống Tiểu Hoa vừa đến cổng sân, thấy Lục Lăng đang cúi đầu đứng ở trong cửa hiên, rất nghiêm túc dùng một cành cây nhỏ vạch trên mặt đất, Tống Vô Khuyết ngồi xổm trước đầu gối của hắn, cúi đầu nhỏ, rất nghiêm túc nhìn......
Bức họa này rất hòa hài rất ấm áp rất ngọt ngào, nhưng Tống Tiểu Hoa chẳng biết tại sao lỗ mũi lại cay cay.
Đạp vào vũng nước trên tấm đá xanh, ba bước thành hai bước đi vào viện, thấy ánh mắt Lục Lăng nhìn đầy nghi hoặc và đề phòng. Sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng, cách ăn mặc của mình hiện tại thì trong mắt Lục Lăng tất nhiên là người lạ tự tiện xông vào nhà dân, kẻ có lòng dạ khó lường.
“Lăng Nhi, không nhận ra ta à?”
Lục Lăng nháy mắt chưa phản ứng, ngược lại Tống Vô Khuyết trên đầu gối hít cái mũi nhỏ sau đó kêu một tiếng nhỏ hướng về phía nàng.
Nhìn một chút, vào thời khắc mấu chốt, chỉ có chó con nhà ta có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn rõ bản chất......
“Mẫu thân?” Lục Lăng chần chờ hô một tiếng, thấy người tới nở nụ cười lớn vô cùng quen thuộc, lập tức ‘sột soạt’ đứng lên, giang hai cánh tay nhào vào trong ngực Tống Tiểu Hoa. Mặc kệ Tống Vô Khuyết đáng thương bị quăng ngã làm tứ chi ngã chổng vó nức nở kêu ư ư......
“Mẫu thân ~ mẫu thân ~” Lục Lăng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào gáy Tống Tiểu Hoa, giọng điệu buồn bã kêu lên.
“Phải, phải, phải, là mẫu thân là mẫu thân!” Trong ngực trong lòng Tống Tiểu Hoa đều là ấm áp mềm nhũn, dịu dàng trả lời từng câu một.
“Lăng Nhi còn tưởng rằng mẫu thân đi rồi, không trở lại, không cần Lăng Nhi nữa.”
“Làm sao có thể chứ, tiểu tử ngốc, không phải mẫu thân đã nói với con rồi sao, mẫu thân vĩnh viễn đều cần Lăng Nhi, cho dù đi đâu, cũng sẽ mang theo Lăng Nhi đi cùng!”
Lục Lăng ngẩng đầu lên, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn đã là ướt nhẹp: “Vậy còn phụ thân? Mẫu thân sẽ mang theo phụ thân đi cùng sao?”
Tống Tiểu Hoa bĩu môi, rất muốn trả lời một câu ‘ta kệ mẹ hắn chứ!’, rốt cuộc còn chưa nhẫn tâm đến mức ngay trước mặt con nói cha nó như vậy: DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn “Lăng Nhi nghĩ xem, phụ thân cũng là người lớn, sao còn cần mẫu thân mang theo hắn đi đây? Nếu thật sự muốn đi thì bản thân phụ thân con có chân để đi mà, nếu không đi bộ thì còn có thể cởi ngựa, còn có thể mướn xe, con nói có đúng không?”
Lục Lăng lập tức loạn khi nghe một thôi một hồi mà không hiểu được, cậu nhóc rất cố gắng suy nghĩ một lát, không chắc chắn gật đầu một cái.
“Tốt lắm, cả người mẫu thân đầy bùn, phải đi đổi bộ quần áo trước.” Tống Tiểu Hoa hài lòng véo cái má trơn bóng mềm mại của bé củ cải: “ Lăng Nhi, con có thể giữ một bí mật cho mẫu thân được không?”
“Được ạ!”
“Chuyện mẫu thân mặc như vậy không thể nói với bất kỳ ai nhé, kể cả phụ thân cũng không được nói. Chỉ có hai mẫu tử ta biết thôi, đó cũng chỉ có ngươi và ta biết, bí mật nhỏ của hai chúng ta thôi. Được không?”
“Vâng!” Lục Lăng không chút do dự đồng ý, sau đó mới nghẹo đầu nhìn kỹ nàng một chút: “Nhưng tại sao mẫu thân lại muốn ăn mặc cùng một kiểu với phụ thân vậy?”
Lục Tử Kỳ mặc một bộ trường sam màu đen, vạt áo cùng mũi hài dính đầy bùn, gió đêm thổi làm bay vài sợi tóc, nhẹ phẩy lên mặt của hắn, khuôn mặt tái nhợt mỏi mệt.
Tống Tiểu Hoa cảm thấy, thật ra thì, lúc hắn không sưng mặt lên để giáo huấn người khác, không đáng ghét chút nào.
“Ta...... Cũng không nên chưa hỏi gì mà đã vứt lung tung đồ của chàng, hơn nữa, bản thân ta...... Không biết quản gia.”
Lục Tử Kỳ cười một tiếng: “Mặt khác, tính khí cũng có chút lớn.”
“Tính tình của chàng cũng không tốt hơn chỗ nào!”
“Có đạo lý, có câu nói ‘ một cây làm chẳng nên non ’ sao!”
“Stop! Ăn ở hai lòng, rõ ràng là gạt ta!”
“Còn nhiều thời gian, để cho chúng ta dần dần quen thuộc với nhau, có được hay không?”
“Một lời đã định!”
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Tống Tiểu Hoa cảm động, ‘ vỗ tay thề nguyền ’ tay phải bỗng nhiên bị ngứa.
Có nên cho hắn biết chuyện hồi xế chiều không? Nhưng nên nói như thế nào? Mình nữ giả nam trang rảnh rỗi hàn huyên với một nam nhân xa lạ trong quán đến quá trưa?!......
“Đúng rồi còn có một việc......” Lục Tử Kỳ mở miệng kéo suy nghĩ của nàng về thực tại: “Sau này, không được thảo luận chính sự.”
“À? Chính sự?” Tống Tiểu Hoa ngu ngơ, liếc nhìn cái bình rượu kia thì mới bừng tỉnh hiểu ra: “Ý của ngươi là về chuyện uống rượu cùng thăng quan? Đây làm sao được coi là chính sự, nhiều lắm thì được coi là quy tắc ngầm...... chỉ là...... Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ quy định bất thành văn này mà thôi!”
Lục Tử Kỳ nhíu mi: “Đại Tống cũng không có quy củ này, không lẽ, ở Liêu bang có quy củ này sao?”
“Ừ...... Ngươi nói gì thì chính là thế!”
Thôi đi, chết vì sĩ diện, sao lại không có chứ! Quy củ này rõ ràng là do lão tổ tông các ngươi truyền xuống......
Trong lòng Tống Tiểu Hoa đối với người mà ở bất cứ nơi đâu cũng không quên duy trì tôn nghiêm của nhân viên công vụ, làm trò.