Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 25 : Đam mỹ lang
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Tống Tiểu Hoa hận người đàn ông này.
Cái người ‘đùng’ một cước đá văng cửa trước, đang được Lục Lăng cùng Lục Tử Kỳ hoan nghênh nhiệt liệt, mặt xám mày tro râu quai nón, nói cho uyển chuyển một chút thì lớn lên trông rất giống ‘mãnh liệt Trương Phi ’, nếu nói thẳng thì hoàn toàn chính là một nam nhân giống như ‘thổ phỉ’.
Sớm không đến muộn không đến, lại cố tình chọn ngay lúc mấu chốt này đến, thật muốn cắn chết hắn giết chết hắn bóp chết hắn đạp chết hắn a a a a!!......
“Bái kiến tiểu tẩu!”
Tiểu tẩu của đại đầu quỷ ngươi sao! Ngươi mới là tiểu tẩu, cả nhà ngươi đều là tiểu tẩu!
Tống Tiểu Hoa ở trong bụng liều mạng oán thầm người đang hướng về phía nàng cười hì hì khoa trương giống như ca diễn làm lễ ra mắt ‘đại hồ tử’, nàng vô cùng muốn gỡ xuống toàn bộ đại bạch răng trên dưới hai hàng không để sót lại một cái nào cả, chỉ là, ngoài mặt lại cười đến thật là hiền lương thục đức, khẽ vén áo thi lễ, còn là tiêu chuẩn hoàn mỹ: “Ta như thế nào dám đảm đương được đây?”
Hoắc Nam nhìn lên người trước mặt nhỏ gầy và yếu ớt, quần áo mộc mạc, chỉ cài một cây châm trên tóc, giơ tay lên sờ lỗ mũi một cái.
Mới vừa rồi hắn trực tiếp dùng chân to đạp cửa mà vào, không nghĩ tới lại có thể bắt gặp một màn ‘ướt át’ như thế này, Lục Tử Kỳ còn mặt đỏ tía tai lúng túng không thôi, đang nhìn qua tiểu nha đầu có thể mặt không đổi sắc bình thản ung dung với vẻ khiếp sợ. Mặc dù tạm thời không thể bắt bẻ được ngôn hành cử chỉ của nàng, nhưng đôi mắt to kia, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên một nam nhân xa lạ nhìn không một chút né tránh như vậy, vừa thông suốt liền nhìn thẳng hắn, giống như mang theo một chút địch ý muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.....
“Hoắc thúc thúc, đây là mẫu thân.” Lục Lăng từ trong ngực của Hoắc Nam nhảy xuống, lôi kéo tay của hắn đi tới trước mặt của Tống Tiểu Hoa giới thiệu, tiếp đó lại hướng về con chó đang hướng về phía người bên cạnh hắn trợn mắt nhe răng bế nó lên: “Đây là Vô Khuyết!”
Con ngươi Hoắc Nam suýt nữa liền trợn muốn rớt ra ngoài, tay run run chỉ vào con chó, quay đầu nhìn về phía người trên mặt bất đắc dĩ cười khổ Lục Tử Kỳ: “Chuyện này...... Chuyện này......”
Lục Tử Kỳ lại có thể cùng một con chó ở cùng một mái nhà, mặt trời mọc lên từ phía tây sao, Hoàng Hà nước chảy ngược rồi sao?!
Tống Tiểu Hoa thấy thế, liền tiến lên một bước, nhẹ nhàng mềm giọng nói: “Đây là thành viên mới trong gia đình của chúng ta, họ Tống, tên Vô Khuyết.”
Còn còn...... Còn có tên có họ nữa......
Vì vậy, vốn là khiếp sợ quá độ hơi thở không thuận Hoắc Nam nhất thời bị nghẹn, ngay sau đó lại mãnh liệt ho một hồi kinh thiên động địa.
Nếu gặp phải vấn đề về chất lượng, một cái chìa khóa có thể mở ra được nhiều ổ khóa thì phải làm như thế nào? Chẳng lẽ đây chính việc tam thê tứ thiếp trong truyền thuyết sao?...... Phốc...... Dừng lại dừng lại......
Lắc lắc đầu, khiến máu mũi đảo lưu, Tống Tiểu Hoa nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người Lục Tử Kỳ.
Vốn là khi đang ngủ cảm thấy có chút lạnh, giờ thấy được cảm giác ấm áp, liền lập tức đem thân thể đi đến bên trong cái chăn rụt lại một cái, hắn còn nhíu nhíu mày chép miệng một cái.
Thật đáng yêu......
Tống Tiểu Hoa buồn cười một lúc, lúc này mới chuyển sang đi chăm sóc một người say khác.
Hoắc Nam ở một bên ngủ với tư thế chỏng vó còn ngáy khò khò, Tống Tiểu Hoa lại mất sức của chín trâu hai hổ mới đem hắn xê dịch một chút, để cho hắn cùng Lục Tử Kỳ nằm song song, đem một cái chăn khác đắp lên cho hắn.
Thở gấp hồng hộc mấy hơi, lau mồ hôi. Tống Tiểu Hoa hướng về phía cái người không ngừng ngáy to làm mặt quỷ hung tợn. Thật là không thể hiểu nổi, rõ ràng là người nhìn qua rất gầy không có tí thịt nào, tại sao lại có thể nặng như vậy, chẳng lẽ đây chính là như người ta nói xương tỷ bên trong tất cả đều là thịt sao?......
Sắc trời đã tối, bận rộn suốt cả một ngày eo mỏi lưng đau chuột rút Tống Tiểu Hoa chuẩn bị nhanh chống quay về phòng ngủ một giấc, vừa mới chuyển người, lại bỗng dưng cứng đờ.
“Đồng Nhi......”
Giọng nói thật nhẹ, thật thấp gọi, ở trong gió vừa thổi tức tán.
Đối lập với nhau, tiếng ngáy nghe hình như càng thêm vang dội.
Cầm quyền, lại lần nữa ngồi chồm hổm trở lại bên người của Lục Tử Kỳ, Tống Tiểu Hoa nhẹ giọng nói một câu: “Một ngày nào đó, khi ngươi say rượu kêu, sẽ là tên của ta.”
Sau đó rời đi, cũng không quay đầu lại.