Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 41 : Một bước dẫn đến thất bại
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Editor: Quyền Khuyên
Lý bộ khoái tuổi mới có mười tám, nửa tháng trước mới cưới tức phụ, trước mắt chính là giai đoạn như keo như sơn ngọt ngào. Cho nên, đối với chuyện gì đó thì hết sức nhạy cảm.
Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ vừa vào cửa nhà, liền thấy một thùng nước tắm cực lớn để giữa viện, Lục Lăng và Tống Vô Khuyết cùng sử dụng tứ chi leo ra bò vào, người thì đầu đầy mồ hôi, chó thì lưỡi vắt sang một bên còn Lý bộ khoái ngồi chồm hổm ở bên cạnh vui vẻ kêu cố gắng lên.
Thấy hai người, lập tức thành thật nghiêm túc chắp tay chào, giao cho Lục Tử Kỳ vật phẩm đang cầm trong tay: "Cái bao này là người nhà phu nhân sai người mang tới, bởi vì không biết nhà đại nhân ở nơi nào, liền trực tiếp đưa đến huyện nha, vừa khéo là đại nhân mới đi ra ngoài. Tôi liền cầm cả lá thư này mang tới cho ngài."
"Đã làm phiền. Người nọ hiện ở nơi nào?"
"Hắn nói còn việc gấp phải đi suốt đêm trở về, không thể tới gặp đại nhân cùng phu nhân, mong hai người không trách tội. A đúng rồi, hắn còn nhờ tôi chuyển lời cho phu nhân, là người nhà phu nhân nhờ hắn chuyển lời cho phu nhân......" Bị mấy chữ chuyển lời àm mình cũng muốn ngất, Lý bộ khoái ngượng ngùng gãi gãi đầu, khờ khạo cười cười: "Ta ăn nói vụng về...... Người nhà phu nhân nói, trong nhà tất cả đều tốt, năm nay thu hoạch cũng đặc biệt tốt, phu nhân không cần nhớ nhung. Đại trụ tử cùng nhị trụ tử cao hơn cũng hiểu chuyện, đôi lúc còn quậy ầm ĩ đòi tìm tiểu cô cô, cũng chính là phu nhâni. Đợi đến khi hết bận, cả nhà bọn họ tính toán ở Đại Tuyết Phong Sơn rút bớt thời gian đến thăm phu nhân, còn có đại nhân cùng tiểu thiếu gia, cũng chính là Tiểu Lăng."
"...... Người nhà......của ta."
Lý bộ khoái cuối cùng chuyển lời xong, sau đó thở mạnh, bỗng nhiên Tống Tiểu Hoa cảm thấy hoảng hốt.
Người nhà của nàng, phụ thân mẫu thân, cả đời này, vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không thể gặp lại nhau? Nửa đêm trong giấc mơ thì thường thường có thể nghe được tiếng càu nhàu vụn vặt của mẹ,, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ba, có thể thấy khuôn mặt vô cùng yêu thương cười với mình. Sau đó, sương mù dày đặc cuốn đi tất cả, mọi thứ trở nên mơ hồ. Muốn đuổi theo nhưng không nhúc nhích được. Vươn tay, liều mạng chạm vào gữi lại nhưng tất cả đều là phí công. Mỗi lần tỉnh dậy, lệ ướt gối.
Dù đã quyết định dung nhập vào thời đại này, dù đã quyết định muốn hạnh phúc vui vẻ sống, nhưng huyết mạch thân tình như chân với tay của đời trước, sao có thể dễ dàng nói cắt là cắt, sao có thể nói không giữ trong lòng, không lưu luyến là có thể đem nó làm thành giấc mộng Nam Kha?
Lục Tử Kỳ nhận đồ, nghiêng đầu thì thấy khuôn mặt nàng thẫn thờ, đôi mắt ửng đỏ, trong lòng mềm nhũn, không kiềm chế được giơ tay lên khẽ xoa nhè nhẹ: "Nhớ nhà đúng không?"
Tống Tiểu Hoa hút hút lỗ mũi gật đầu một cái, Lý bộ khoái há hốc miệng như là thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tống Tiểu Hoa chỉ mảisuy nghĩ lung tung tóc gáy dựng đứng, Lục Tử Kỳ mỉm cười tiện tay mở lá thư cầm trong tay, chỉ liếc mắt một cái, nụ cười cong cong lập tức biến mất.
Mím môi suy tư một phen, cất kỹ lá thư: "Diêu Diêu, ta có việc gấp lập tức phải chạy tới Châu Phủ, lâu thì mười ngày ít thì bảy ngày liền có thể trở lại."
"À?!"
"Có một vị khách quan trọng, ta phải đi gặp mặt."
"Nhưng...... Nhưng...... Trời cũng sắp tối đen rồi...... Không thể để sáng sớm ngày mai xuất phát sao?"
"Thời gian cấp bách, nhất định phải đi cả đêm."
"Nhưng...... Nhưng......"
Bị bước ngoặt to lớn làm cho Tống Tiểu Hoa ứng phó không kịp ‘nhưng’ nửa ngày cũng ‘ nhưng ’ không ra nguyên nhân. Chỉ dùng mắt không ngừng liếc cái cực lớn thùng nước tắm siêu to ở phía bên kia......
Lục Tử Kỳ vội ho một tiếng nói hơi lắp: "Nàng và Lăng Nhi phải cẩn thận, tất cả chờ ta...... Chờ ta trở lại...... thì nói tiếp."
Tống Tiểu Hoa lắc đầu một cái nghiêm trang: "Chàng sai rồi, đến lúc đó không phải ‘nói’, mà là ‘làm’!"
"............"
Ôm nắm gạo nếp nhỏ mang theo Đại Hắc Cẩu tựa vào cạnh cửa nhìn bóng dáng màu đen đang vội vã đi, Tống Tiểu Hoa thực sự muốn ngửa mặt lên trời gào lên: "Mặt trời mặt trời mặt trời chói changg! Một bước tới cửa của lão nương đến lúc nào mới có thể thành công này cánh cửa một bước đến tột cùng lúc nào thì mới có thể thành công bắn ra ngoài a a a?!......"