Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 44 : Cơn ác mộng khó khăn tỉnh

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Tống Tiểu Hoa cảm giác mình nhất định là đang nằm mơ, một cơn ác mộng rất dài rất dài mà nàng không thể nào tỉnh được.



Trong mộng, có một nha dịch cưỡi ngựa tìm được nàng ở ven đường, nói là mới vừa nhận được thông báo của huyện lân cận, nhà của nàng đã xảy ra chuyện. Vó ngựa phi nhanh nện ở trên mặt đất nâng lên bụi đất, cùn cùn thương.



Giao Lục Lăng cùng Tống Vô Khuyết cho Trương thẩm, huyện úy điều cho nàng một chiếc xe ngựa cùng nàng khởi hành. Thu phong lăng liệt ập vào người, bén nhọn như thương.



Đi rất nhiều ngày, đi tới một tòa nhà, trong sân đứng rất nhiều người, nhà chính có bốn chiếc quan tài, hai lớn hai nhỏ. Lọt vào trong tầm mắt đều là những gương mặt lộ vẻ sầu thảm, đau thấu xương.



Càng không ngừng có người tới nói với nàng, rõ ràng nghe, rồi lại cố tình giống như là cái gì đều nghe không hiểu, cũng không biết là như thế nào trả lời.



Ngay trước mắt những gương mặt xa lạ như ẩn như hiện, chỉ có thể nhìn thấy một loại vẻ mặt, bi thương.



Cho nên bị cuốn hút, cũng khó chịu giống họ, như hít thở không thông.



Đây là mộng, đây là giả, nhưng vì cái gì những cảm giác kia những cảm xúc kia như thế nào lại chân thật như vậy?



Trong mộng, trừ huyện úy ở bên ngoài, còn có một người ở cùng với nàng, mặc trang phục áo lam yêu nghiệt.



Hắn là lúc nào thì nhô ra đây? Không nhớ rõ, giống như từ lúc bắt đầu vẫn ở đây. Hắn tại sao phải ở đây? Không biết, dù sao ở trong mộng là không có Logic......



Sau lại, giống như tham gia một tang lễ. Diễn tấu sáo và trống vô cùng ầm ĩ, có người hát bài hát nàng chưa từng nghe qua, khúc điệu thê lương, làm cho lòng của người ta cũng không nhịn được nhéo thành một đoàn. Còn có giấy tiền vàng bạc mềm mại bay đầy trời, lâng lâng, vô cùng vô tận. Bay bay, phiêu thành bông tuyết, từ bầu trời mờ mịt, một đoàn một đoàn chiếu nghiêng xuống.



Ông trời, người thật biết tạo khung cảnh thích hợp! Chỉ là không khỏi cũng quá không có ý tưởng mới đi? Vừa khiêng quan tài ra đã cho bông tuyết rơi xuống, chẳng lẽ không thể để mặt trời chiếu cao rực rỡ khi chuẩn bị chôn người chết sao?



Cảm thấy cái ý nghĩ này rất có ý tứ, nhếch nhếch miệng muốn cười để mình có thể tỉnh, nhưng vẫn chưa tỉnh lại được.



Đến tột cùng thì lúc nào mới có thể tỉnh lại? Cơn ác mộng này đã diễn ra tròn mười ngày, nàng không muốn nó tiếp tục nữa, bởi vì trong mộng, không có Lục Tử Kỳ, không có tướng công của nàng......



Sau một lúc, rốt cuộc an tĩnh, những gương mặt xa lạ cũng không còn thấy nữa, vốn là trạch viện chật chội giờ lại lập tức vắng vẻ, tiếng bước chân nhè nhẹ cũng có thể nghe thấy được.
Tống Tiểu Hoa há miệng, nói không ra lời, muốn tiến ra đón, muốn bước đi nhưng không được. Cũng chỉ có thể như vậy không nói bất động nhìn hắn nhảy xuống ngựa, cởi xuống áo lông, phủi xuống bông tuyết, bao lấy nàng thật chặt.



"Ta tới đây." Nhẹ nhàng ba chữ, khàn khàn như tiếng của mấy người tàn tật, nhưng giống như có lực lượng kỳ lạ nào đó, làm cho người ta sẽ không bao giờ hoảng sợ và bàng hoàng nữa.



"Chàng đã đến rồi......" Si ngốc ngưng mắt nhìn người có con ngươi vẫn đen bóng thâm thúy như vậy, vốn là rét lạnh thấu xương lại từng điểm từng điểm tiêu tán, từ trong mắt mãnh liệt toát ra: "Sao đến giờ này chàng mới đến?! Bọn họ đều chết hết rồi chàng có biết hay không? Toàn bộ đều chết hết chàng có biết hay không? Cũng chỉ còn lại có một mình ta chàng có biết hay không?......"



Mặc cho cặp quả đấm kia liều mạng đánh vào lồng ngực của mình, tận lực dùng giọng êm ái để an ủi người đang bị ngọn lửa thêu đốt: "Ta hiểu rõ, ta đều biết, ta có lỗi vì đã tới chậm. Tiểu Hoa, nàng sẽ không chỉ có một mình, nàng còn có ta, còn có Lăng Nhi."



"Chàng lừa ta! Một nhà ba người các ngươi ta vĩnh viễn đều không vào được có phải hay không? Vô luận ta làm cái gì chàng vĩnh viễn đều không nhìn thấy phải hay không? Mặc kệ ta có làm gì đi nữa thì chàng vĩnh viễn không yêu và coi trọng ta phải không? Chỉ cần chàng nói, cho dù người thân của ta đã chết hết, ta bảo đảm sẽ không tiếp tục cùng chàng dây dưa. Miễn cưỡng bố thí tình cảm, chỉ dựa vào trách nhiệm để duy trì tình cảm, ta sẽ không cần! Chàng yên tâm, dù là một thân một mình, ta cũng vậy nhất định có thể tiếp tục sống......" Hít sâu một hơi, dừng lại khóc rống gần như hỏng mất, chữ chữ rõ ràng: "Quân vừa vô ý, ta liền thôi!"



"Tiểu Hoa!" Lục Tử Kỳ không thể tin nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt bị gió tuyết làm khô, những lời nói kia làm cho mệt mỏi mấy ngày qua không ngủ không nghỉ ở trong băng tuyết ngập trời chạy như điên thấy thế bằng đau đớn bén nhọn ở trong tim: "Nàng đang ở đây nói những gì, ta làm sao có thể......"



Còn dư lại lời nói không có nói ra, bởi vì người ở trước đã mềm mại ngã xuống.



Nắm cả hông của nàng, ôm cả thân thể đơn bạc của nàng, ngạc nhiên nhìn về phía tay phải ở trên khung trung đang nắm chặt tay của Nguyên Hạo.



"Nàng những ngày qua cơ hồ không có hảo hảo nghỉ ngơi qua, quá mệt mỏi. Tất cả, chờ ngủ một giấc sau khi tỉnh lại rồi hãy nói!"



Đối mặt với hắn không có kẽ hở lạnh nhạt, Lục Tử Kỳ cũng đè xuống tất cả cảm xúc, không biến sắc gật đầu: "Ta đã gặp huyện úy, hắn cũng đã nói đại khái những việc trải qua cùng ta. Đa tạ Nguyên huynh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc nàng, Lục mỗ giờ phút này không tiện thi lễ, vả lại ta muốn đưa vợ về nhà dàn xếp trước, sẽ một lần nữa đến cảm tạ Nguyên huynh."



"Tại hạ chỉ là thấy chuyện ra tay giúp mà thôi, không cần phải để ý như vậy. Lục huynh trước cứ mang tẩu phu nhân trở về, tại hạ sẽ đến sau."



Gió tuyết lớn, làm cho hai đạo dấu vó ngựa, tung tích khó phân biệt.



Rũ mắt nhìn một chút vết máu trên mu bàn tay đã ngưng lại, khóe mắt xếch lên hơi cong một chút, chợt khôi phục bén nhọn.



Cười khẽ một tiếng ở trong trời đất mờ mịt vang lên, thật lâu không tiêu tan.