Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống
Chương 74 : Kiên quyết không trèo tường
Ngày đăng: 18:49 18/04/20
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Beta: Thư_Plynh
Tống Tiểu Hoa quyết định từ giờ trở đi hận mực nước, cực kỳ thống hận loại mực này.
"Mẫu thân, Lăng Nhi vốn định dạy đệ đệ viết chữ...”
Lại nhìn Lục Lăng và Lục Việt đã biến thành hai con “gà châu Phi*”, Tống Tiểu Hoa hít sâu một hơi, tự nói với bản thân mình rằng “Thế giới tuyệt vời như vậy, ta lại gắt gỏng như thế, làm nương của chúng nó mà vậy thì thật là không tốt ôi không tốt...”
*Tống Tiểu Hoa là người xuyên qua nên mới biết “châu Phi”, ý nói hai đứa nhỏ bị vẩy mực thành gà đen.
"Lăng Nhi, đệ đệ còn nhỏ, qua hai năm nữa mới đến tuổi học viết chữ. Do đó trước nhất, con đừng để nó bước vào thư phòng của mình, cho dù đến gần cũng không được, nhớ kỹ chưa?” Phần sau của toàn bộ câu nói là nàng nghiến răng ken két để thốt từng chữ từng chữ một ra khỏi miệng.
Lục Lăng ngoan ngoãn gật đầu, trái lại Lục Việt vẫn cười ngây ngô như cũ. Tống Tiểu Hoa nhìn nó mà nghiến răng càng thêm chặt, dáng vẻ nàng giống như muốn túm lấy đánh cho một trận, nào ngờ bàn tay nhỏ bé giấu ở sau lưng của nó bỗng nhiên vươn ra, để lộ cây bút lông to tướng còn đẫm mực đầm đìa, trong nháy mắt đã nhanh nhẹn vẽ một dấu gạch chéo to đùng lên khuôn mặt nhăn nhó của Tống Tiểu Hoa...
Tống Tiểu Hoa nổi trận lôi đình: "Ngày hôm nay, ta mà không đánh mông con nở thành tám cánh hoa thì con mãi mãi cũng không biết vì sao sáng nào mặt trời cũng mọc đằng đông!”
Lục Lăng liên tục cầu xin: “Mẫu thân, người đừng tức giận, tạm tha cho đệ đệ lần này đi!”
Lục Việt vỗ tay cười to: “Nương, xấu xấu, nương, xấu hổ ~ ”
"... Còn dám ở đó mà chê cười lão nương hả?! Lăng Nhi tránh ra!”
Vì thế, Lục Tử Kỳ vốn ra ngoài, vừa trở về đã nhìn thấy tình cảnh gà bay chó sủa tập mãi cũng thành thói quen này: “Dao Dao, nàng sao vậy? Việt Nhi lại gặp rắc rối hả?”
Tổng Tiểu Hoa kẹp chặt đứa nhỏ gây sự đang giãy dụa tay chân và cúi đầu xuống dưới vào giữa hai chân mình. Bàn tay nàng giơ lên cao rồi hạ xuống nhẹ nhàng: “Sớm biết nhi tử của chàng không làm người ta bớt lo như vậy, lúc trước lão nương nên bóp chết con nòng nọc nhỏ kia của chàng trong ao cho rồi!”
"......"
"Lục huynh, ta có thể thỉnh giáo một chút không? Nòng nọc nhỏ và ao trong lời của tẩu phu nhân* được giải thích như thế nào?”
*Tẩu là chị dâu, phu nhân nghĩa là phu nhân của Lục Tử Kỳ.
Giọng nói trong trẻo ngân vang, lời nói tràn đầy sự chua chát, kèm theo cả ý cười chế nhạo.
Tống Tiểu Hoa đang đứng quay lưng với cửa viện bỗng cảm thấy cả người mình cứng đờ như bị ai đó điểm huyệt, cánh tay nàng ngừng lại ở giữa không trung.
Lục Việt thừa cơ chạy thật nhanh, lăn lông lốc mấy vòng, vừa chạy vừa lắc lư: “Phụ thân!” Dừng lại một chút, nó hô to một câu cực ngọt ngào và ngây thơ: “Phiêu Phiêu thúc!”
Lục Lăng cũng chạy qua theo đệ đệ: “Lăng Nhi gặp qua* phụ thân.”
*Nguyên văn là “kiến quá” – Ở cổ đại, khi chào người lớn, người nhỏ thường dùng từ này để thể hiện sự tôn kính.
"Lăng Nhi, con còn nhớ ta không? Chúng ta đã từng gặp nhau một lần.”
"Thứ lỗi cho Lăng Nhi có đôi mắt vụng về, Lăng Nhi chỉ cảm thấy hình như ngài rất quen.”
"Ta không trách con, lúc đó con còn quá nhỏ. Phụ thân con hơn ta một tuổi, cho nên theo lý mà nói, con nên gọi ta một tiếng Nguyên thúc thúc.”
"Thái tử điện hạ, chuyện này có thể sao?”
"Nàng còn dám nói dáng vẻ này không phải là trèo tường sao?”
"Ta đối với chàng toàn tâm toàn ý, cuồng dại si mê, chín kiếp không hối, trời xanh nhìn rõ, nhật nguyệt chứng giám, ngay cả miếu thờ trinh tiết cũng có thể lập...”
Miếu thờ trinh tiết...
Hai bên thái dương của Lục Tử Kỳ nảy lên kịch liệt, hắn cố gắng đè thấp giọng nói: “Đừng có nói hươu nói vượn nữa, ta đỡ nàng xuống trước!”
"Không được! Trước tiên chàng phải tin là ta không có trèo tường!”
"... Nhưng ta tận mắt nhìn thấy mà!”
"Chàng không có phát hiện, chàng không có phát hiện!”
Lục Tử Kỳ bất đắc dĩ đành phải khoanh tay, nhắm mắt lại: “Được rồi, ta không phát hiện gì hết, vậy được chưa?”
Lời còn chưa dứt, hắn chợt nghe thấy tiếng rất nhỏ từ y phục bằng lụa quét qua do người kia nhảy xuống, kèm theo cả tiếng la lớn vì sợ hãi của Lục Lăng, tiếng gầm nhẹ của Tống “không sứt mẻ” và tiếng trầm đục do Lục Việt rơi xuống đất.
Trong lòng hắn hoảng hốt, do đã để ý nên cũng kịp phản ứng trước, thân thể tức thì có động tác. Hắn hăng hái tiến một bước lên phía trước, vươn rộng hai tay, dường như khuỷu tay cũng đồng thời hạ xuống để ôm chầm lấy thân thể quen thuộc của người kia.
Giờ phút này, ánh mắt hắn mới mở ra, nào ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy ý cười, cười đến mức phải nói là... dùng cách của ai đó để nói, chính là thật sự đáng đánh đòn!
Nỗi giận trào dâng, Lục Tử Kỳ quát lớn: “Nàng cũng quá cả gan làm loạn rồi đấy!”
"Bởi vì ta tin tưởng nam nhân của mình thôi mà!”
"Càn quấy!"
"Được rồi được rồi, đừng giận nữa!" Một tay nàng ôm lấy cổ hắn, một tay khẽ vuốt ngực cho hắn: “Ai bảo ban nãy người ta tỏ rõ một lòng với chàng, chàng lại thờ ơ như vậy chứ?”
"Là chuyện khi nào?"
"Đồ ngốc, trèo tường còn có nghĩa là... “lòng xuân nảy mầm, vội lẻn theo người”* đó!”
*Ý nói hồng hạnh xuất tường, nữ nhân ngoại tình. Tình ái nảy nở, vội chạy theo người.
Lục Tử Kỳ sửng sốt: “Chẳng lẽ chỉ vì muốn nói rõ điều này với ta mà nàng cố ý leo lên đầu tường ngồi?”
"Ta đâu có động kinh như vậy! Nói cho chàng biết này, sau này nhi tử bảo bối của chàng nhất định sẽ là một tên đạo tặc vượt nóc băng tường để trộm cướp đấy, đi đường còn chưa vững mà đã dám leo lên leo xuống, bản lĩnh không có nhỏ đâu! Nếu không phải vì bắt nó xuống khỏi chạc cây kia thì sao ta phải hy sinh hình tượng đẹp đẽ chói lọi của một tiểu thư khuê các chứ?”
Đối với người tự mình khoe khoang bản thân một cách không đáng tin như vậy, Lục Tử Kỳ lựa chọn không nhìn để biểu lộ sự khinh bỉ, coi như nàng nói gì hắn đều không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu trông lên mà thôi: “Cao như thế, sao nó lên đấy được?”
"Sao mà ta biết được? Tự chàng đi hỏi tiểu quỷ đòi nợ kia đi... Ôi trời ơi... Ta đói quá! Ôi thần linh ơi!”
Tống Tiểu Hoa nhảy vọt khỏi lòng hắn, chỉ tay vào cục thịt tròn hồng hồng dùng hai tay hai chân, cổ họng thở hì hục mà đã leo lên cây đến vị trí bằng với độ cao của một người. Nàng dậm chân: “Chàng xem chàng xem đi! Ông trời ơi, lão nương ta đây quả thật đã sinh ra một con thằn lằn rồi!”
Lục Tử Kỳ chỉ trợn mắt há hốc mồm, nhìn xem một mình Tống “không sứt mẻ” lôi Lục Việt xuống dưới đất: “Dao Dao, ta tin tưởng nàng sẽ không trèo tường, bởi vì có tiểu ma tinh (con quỷ nhỏ) này ở đây, nàng nhất định không có rảnh đâu...”
Chẳng qua, cái gọi là mài đao không uổng đốn củi, tín nhiệm đến mức không trở ngại hành vi cầm thú chính là như thế.
Ban đêm, Lục Tử Kỳ dùng thể lực căng tràn và thái độ chuyên nghiệp, nhẫn nại, cẩn thận, chu đáo một cách hoàn toàn hoang phí từ đầu tới chân, làm đi làm lại nhiều lần, ăn Tống Tiểu Hoa sạch sẽ triệt để, ngay cả cặn bã cũng không để sót lại...