Gái Xấu Công Sở

Chương 15 :

Ngày đăng: 08:56 19/04/20


Buổi sáng nay, mọi người trong nhà khá ngạc nhiên vì tôi không chạy xe máy đi làm mà lại muốn đón xe buýt. Thực ra thì do tôi nôn nóng muốn gặp một người. Dù tối hôm qua, lúc tôi ra về thì anh đã hạ sốt rồi nhưng sáng dậy tôi vẫn còn lo một chút. Từ xa đi lại trạm xe buýt, tôi đã nhanh chóng thấy Lâm Đạt đứng chờ. Chậm rãi tiến đến và vòng ra phía sau lưng, rồi tôi bất ngờ đưa hai tay lên bịt mắt anh. Không hề lên tiếng, tôi cười thầm chờ xem anh sẽ phản ứng thế nào. Nhưng lát sau, Lâm Đạt khiến tôi cụt hứng khi gọi đích danh tên tôi. Người gì mà, cứ như có mắt ở phía sau vậy. Chán nản, tôi hạ tay xuống, bước lên ngang hàng với anh.



- Lớn già đầu còn làm trò con nít. - Nhìn tôi, anh dài giọng.



- Đùa tí thôi, đâu cần khó khăn thế. Mà trông anh khỏe hẳn rồi đấy.



- Chiều qua có một cô gái xông vào nhà, còn muốn lột quần áo tôi và gây ra mấy âm thanh ồn ào không chịu được, hoảng quá tôi phải hết bệnh thôi.



Nói nghe mắc ghét! Người ta lo lắng nên mới đến tận nhà chăm sóc nấu cháo cho mà giờ giở giọng như thể trách móc. Đang rì rầm trong miệng thì tôi nghe anh hỏi:



- Sao hôm nay lại đi xe buýt mà không đi xe máy?



- Lâu lâu em đổi sở thích, anh không cho à?



- Người gì lạ lùng, có xe máy đi tiện hơn lại không chịu, muốn ngồi xe buýt.



Không có hứng thú cãi nhau với anh nên tôi quay mặt đi, im lặng. Tự dưng giờ phát hiện, đúng là mình dở hơi, chạy xe máy sướng thấy mồ, lại chẳng phải chờ đợi gì ấy vậy lại điên khùng lết ra đây chỉ để muốn gặp một kẻ mặt lạnh hơn tiền.



Giờ làm việc, anh Quốc bảo tôi qua phòng Nghiên cứu và phát triển sản phẩm đưa một số tài liệu cho trưởng phòng, lúc trở về, tôi tình cờ chạm mặt chị Phúc. Đứng chờ trong thang máy, tôi cảm thấy bầu không khí hơi ngột ngạt. Chốc chốc, tôi kín đáo nhìn chị thì eo ôi, gương mặt lạnh tanh, mắt nhìn trừng trừng về phía trước, có cảm tưởng cánh cửa bằng kim loại kia là kẻ thù của chị vậy. Đột nhiên, tôi giật mình khi nghe chị gọi tên mình. Hình như bản thân phản ứng hơi thái quá khi tôi thình lình hét lên thật to: "Vâng ạ!". Chẳng mấy để ý đến hành động bất thường đó, chị Phúc chậm rãi quay qua, nói:



- Chị để ý, mỗi lần thanh toán phí công tác cho các nhân viên bên phòng Kinh doanh, em hay quên đưa phiếu đề nghị thanh toán, Huyền cũng nhắc hai, ba lần rồi. Sau này em nên kiểm tra kỹ một chút, để đỡ mất thời gian.



- Dạ, em sẽ không lặp lại thiếu sót đó nữa.



- Thêm một điều, tốc độ làm việc của em hơi chậm. Có lẽ do em kỹ lưỡng nhưng những lúc gấp, phải nhanh nhẹn lên. Chị không muốn chờ lâu.



Lúng túng, tôi gật đầu, đáp vâng. Cứ ngỡ đã thoát nạn, nào ngờ chị còn bảo tiếp:



- Chị không phải sếp của em, và theo lẽ thì chị sẽ góp ý với anh Quốc, nhưng chị muốn nói trực tiếp với em, như vậy sẽ tốt hơn. Nếu bị nhắc nhở trước nhiều người thì cảm giác sẽ không thoải mái chút nào.




- Đêm lạnh thế này mà được về nhà thì không còn gì bằng.



- Đúng vậy, có một nơi để trở về là hạnh phúc nhất...



Chất giọng chợt nhiên trầm xuống của Lâm Đạt khiến tôi ngừng việc than thở lại mà quay qua nhìn. Bóng dáng cao gầy đi bên cạnh tôi trông thật đơn độc với gương mặt hơi cúi thấp, đôi mắt hướng vào không gian cùng ánh nhìn trống rỗng. Chưa khi nào tôi bắt gặp dáng vẻ anh buồn bã đến thế. Tôi nghĩ, câu nói vô tình ban nãy của mình lại khiến anh nhớ về gia đình. Sao tôi cứ sơ ý như vậy chứ? Rất nhanh, tôi nghe giọng anh cất lên, đều đều qua từng nhịp thở nhẹ hẫng:



- Tôi ước, giá như ngày nào đó, có một nơi bình yên để mình được quay về.



Tôi tròn xoe mắt, tiếp theo bỗng nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác thật kỳ lạ. Nó không rõ ràng, và cũng không thể giải thích bằng bất kỳ ngôn từ nào nhưng lại thôi thúc tôi một cách mãnh liệt, với mong muốn được che chở cho trái tim đang đơn độc đó. Để rồi, tôi đã làm cái hành động thật bất ngờ. Đó là, tôi nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn Lâm Đạt và đồng thời giang ngang hai tay, nói rõ ràng:



- Nếu được, em muốn trở thành nơi bình yên đó của anh.



Hình như tôi chẳng hề nhận ra, bản thân vừa buông một câu vô cùng lạ kỳ. Không những vậy, nét mặt tôi cũng rất kiên quyết, như thể thực sự mong chàng trai đứng trước mặt kia hãy sà vào lòng mình, vào vòng tay đang chờ đón này. Đối diện, tôi thấy Lâm Đạt nhìn không chớp mắt, biểu hiện khi ấy pha trộn giữa ngạc nhiên và bất ngờ. Vài phút sau, anh khẽ khàng quay mặt đi. Cử chỉ có phần ngập ngừng đó bấy giờ khiến tôi phát hiện mình hơi quá trớn.



- À... ý em là... là... người bạn để anh trút bầu tâm sự mỗi khi buồn.



Tôi bắt đầu cà lăm, lưỡi như dính vào răng. Anh không phản ứng, chỉ im lặng gật đầu, cố tỏ ra đã hiểu ý tôi. Nhưng nhìn vẻ mặt khác thường ấy thì tôi nghi anh đang tưởng tôi "đóng phim". Đúng là chả có cái dại nào hơn cái dại nào, tôi cười gượng, cảm giác hai tay đơ luôn rồi...



Tối mà xe buýt vẫn đông nghẹt. Nhìn lớp người ngồi, lớp người đứng là tôi thấy oải dã man. Vì có thể đây là chuyến cuối cùng nên cả hai không thể chờ thêm nữa mà phải bước lên chiếc xe buýt chen chúc này. May là còn một khoảng trống gần cửa sổ nên khi đưa tiền cho cô kiểm vé xong, chúng tôi lách người đi vô trong ấy. Tôi đứng phía trong, Lâm Đạt ở ngoài, xoay mặt vào nhau. Lúc xe buýt chạy đi, cả người tôi chao đảo theo do đứng không vững. Khổ thêm cái là mỗi lần xe rẽ cua, thiếu điều tôi muốn dính sát vô cửa kính xe. Kinh dị quá!



Đang chạy ngon ơ thì đột ngột bác tài, chả rõ do ngủ quên hay bận nói điện thoại với vợ, liền phanh xe cái két. Khỏi nói, những người đang đứng liền ngã vào nhau. Tôi ngã chúi người về phía trước, Lâm Đạt cũng vậy, chính vì thế mà gương mặt tôi với cái ngực anh không hẹn mà cùng "giao nhau". Đến khi hoàn hồn trở lại, tôi mới cảm nhận chút hơi ấm lan tỏa vào da mặt mình. Nhìn lại, mắt tôi mở chằm chằm bởi nhận ra khuôn ngực người đàn ông ngay phía trước. Chẳng biết nên trách tôi lùn hay trách anh cao nữa. Đúng là một sự đụng chạm khó đỡ.



- Xin lỗi...



Nghe tiếng Lâm Đạt vang khẽ, tôi ngước mặt lên. Ối chà, sao mặt anh cúi gần quá, đến nỗi hơi thở phả vào tóc tôi. Đáng lý nên quay mặt sang hướng khác ấy vậy mà tôi cứ giương con mắt to như ốc bươu nhìn anh chằm chằm. Anh cũng nhìn tôi, biểu hiện trên gương mặt vẫn tĩnh lặng và đôi mắt đó sáng kỳ lạ. Bất giác, trong đầu nhớ lại cảnh vừa rồi lúc trên cầu vượt, là tôi ngượng kinh khủng, tim cũng đập nhanh hơn. Tôi liền di chuyển hướng nhìn qua vai anh, gật đầu đáp không sao.



Ơn trời là nửa tiếng sau, một nhóm trên xe xuống cùng trạm, thế là không gian rộng rãi thêm chút. Lâm Đạt bước lùi ra sau, còn tôi thì đã có thể rời lưng khỏi tấm kính cửa mà đứng thẳng lên. Tiếp, cả hai lại nhìn nhau, không nói gì và sự im lặng ấy kéo dài suốt trên đường về. Tôi tự hỏi, cái không khí ngượng ngùng này là sao?