Gái Xấu Công Sở

Chương 2 :

Ngày đăng: 08:56 19/04/20


Anh "À!" một tiếng nhẹ tênh và vẻ như sự thân thiện vẫn còn. Tôi biết ơn vì điều đó. Hẳn, đang đứng trước mặt tôi là một chàng trai đúng nghĩa. Chị Hương hay nói, đàn ông "chất" thì sẽ không giật mình trước cô gái xấu xí.



- Anh tên Đinh Huy, còn em?



- Em tên Phạm Nguyễn, cái tên hơi kỳ một chút.



- Anh nghĩ nó hơi lạ thôi, chứ không đến nỗi kỳ cục đâu. Sáng, anh cũng có nghe bên phòng Kinh doanh có hai nữ nhân viên mới vào làm.



- Vâng, là em và chị Huỳnh Trân.



- Huỳnh Trân?



- Anh quen chị ấy à?



- Anh chỉ cảm giác cái tên hơi quen, chứ chưa gặp mặt cô ấy.



- Nếu anh gặp chị ấy thì nhất định sẽ thích cho xem, chị ấy rất xinh đẹp.



Tôi không hiểu sao mình lại nói một câu ngớ ngẩn đến vậy. Dù thế, tôi nghĩ mình nói đúng. Có chàng trai nào lại không thích cô gái như Huỳnh Trân. Chợt, tôi thấy Đinh Huy nhìn mình chăm chú, như thể chẳng hề đồng tình trước điều tôi vừa nói.



- Con gái đẹp, chưa chắc là điều tốt đối với tất cả đàn ông.



Sốc lẫn kinh ngạc, đó là hai từ miêu tả đúng tâm trạng tôi lúc này. Tôi có nghe lầm chăng? Lần đầu tiên có một chàng trai đứng trước mặt tôi phủ nhận hoàn toàn về tầm ảnh hưởng của gái đẹp lên tất cả mọi người đàn ông. Cảm tưởng rằng, Đinh Huy chẳng bận tâm gì về sự xinh đẹp của Huỳnh Trân, điều khiến cho mấy anh ở các phòng suốt từ sáng đến chiều cứ sốt vó cả lên. Ôi cha mẹ ơi, cái chuyện này đúng là chấn động! Một thằng không mê gái đẹp thì lạ lắm chứ!



- À, anh phải về phòng đây, còn vài việc phải làm cho xong.



- Dạ, vậy em không làm phiền anh nữa. Cảm ơn anh khi nãy đã giúp em.



- Đồng nghiệp với nhau cả thôi. Nếu có gì cần giúp đỡ, em cứ nói với anh. Tuy khác phòng nhưng Kinh doanh và Marketing liên thông với nhau.



Tôi dõi theo bóng dáng Đinh Huy, lòng vẫn còn mang những suy nghĩ khác lạ. Có lẽ con trai tốt trên đời này vẫn chưa bị "tuyệt chủng".



***



Tôi về đến nhà lúc 5 giờ 30, tiệm hoành thánh của gia đình cũng đã mở. Khách ngồi gần kín hết bàn. Nhác thấy tôi, mẹ cười hỏi:



- Ngày đầu đi làm tốt chứ con gái?



- Dạ, cũng bình thường ạ. Con lên lầu tắm rửa xong sẽ xuống phụ ngay.



Nói xong, tôi chạy vào nhà, phi thẳng lên lầu. Thay đồ xong, tôi xuống dưới nhà, mặc tạp dề vào. Mẹ đưa hai tô hoành thánh để tôi mang cho khách. Trong lúc bưng bê, chị Hương vẫn tranh thủ hỏi tôi về buổi đi làm đầu tiên. Tôi chán nản kể sơ lược lại những chuyện đã diễn ra vào ngày hôm nay.
- Chị thì nghĩ khác, nhất định anh ta là người đàn ông tốt duy nhất còn sót lại. Mà này Nguyễn, có khi nào anh ta đang giả bộ với em?



Tôi nhìn sang chị Mỹ, vùng da giữa hai chân mày chị nhăn lại, đôi mắt đảo liên tục với một ý nghĩ nào đấy. Tiếp theo, chị Hương nhổm dậy, thở mạnh:



- Thôi đi, hắn giả bộ làm gì? Với một đứa con gái không có sắc cũng chả có tài như con Nguyễn nhà mình thì lợi dụng được cái gì?



Mím môi điên tiết vì nãy giờ bị "dìm hàng", tôi nhảy bổ vào chị Hương, bắt đầu trận hỗn. Còn chị Mỹ cứ ngồi mơ màng đến viễn cảnh tươi đẹp nào đó.



***



Hôm sau tôi đến công ty sớm, bước vào phòng thấy chưa có ma nào đến, thế cũng hay, tranh thủ mấy phút yên tĩnh này giải quyết cho xong việc hôm qua. Trong lúc làm, tôi lại nghĩ về Đinh Huy. Chị Mỹ dặn tôi chịu khó quan sát anh thêm một thời gian nữa xem sao. Tôi thấy khá buồn cười khi mình lại phải để tâm đến chuyện này, nhưng dù gì đi nữa cái chuyện lạ lùng đó cũng đáng để lưu ý lắm.



Xếp giấy tờ ngay ngắn, tôi với tay lấy kẹp bấm. Lát sau mới chợt nhớ, kẹp bấm hết kim mất rồi. Chán chường vì không biết làm sao bấm đống giấy tờ này, tôi đưa mắt nhìn các bàn xung quanh, sau đó liền thấy một cây kẹp bấm nằm ngay ngắn trên bàn trưởng phòng. Chả có đứa nhân viên nào dại dột đụng vào đồ của sếp cả, vậy mà tôi lại dám làm cái chuyện tày trời đó. Có lẽ lúc ấy tôi quá ỷ y rằng, trưởng phòng đi công tác rồi. Và tôi đã mang suy nghĩ rồ dại đó bước đến bên bàn sếp, không hề ngần ngại cầm kẹp bấm lên. Lúc tôi chưa kịp bấm kẹp xuống góc giấy thì thình lình có người xuất hiện ngay bên cạnh, cất giọng thật rõ:



- Em làm gì vậy?



Giật mình, tôi quay qua. Người đang nhìn chằm chằm tôi là một chàng trai có vẻ lớn tuổi hơn Đinh Huy một chút, dáng cao gầy, mặt lạnh ơi là lạnh, nghiêm ơi là nghiêm, đủ chứng minh là người khó tính cực kỳ. Anh ta trông lạ quá, chẳng biết nhân viên phòng nào, những người trong phòng Kinh doanh tôi quen mặt hết rồi. Anh chàng này thích ra uy lắm thì phải vì lại tiếp tục hỏi tôi với kiểu bề trên:



- Tôi hỏi em đang làm gì?



Dù thực sự khó chịu khi nghĩ anh ta chẳng hề để ý đến cái kẹp bấm trên tay mình, tôi vẫn trả lời từ tốn, đúng với vai trò là lính mới:



- Kẹp bấm ở bàn em hết kim nên em lấy đỡ cái này dùng.



Nét nghiêm nghị trên mặt chưa đổi, anh ta như thể không quan tâm câu đáp lời đó, tiếp tục kiểu hỏi lạnh lùng khó ưa với tôi:



- Em có biết đây là bàn của trưởng phòng?



- Biết ạ.



- Biết mà vẫn lấy đồ của sếp sao?



- Em chỉ lấy dùng một chút thôi.



- Em có hiểu nếu tùy tiện lấy đồ của người khác sẽ khiến vị trí của các vật thay đổi, làm chủ nhân của nó khó chịu? Chưa kể, nhân viên không được phép đụng vào đồ của sếp, vấn đề cơ bản đó mà em cũng không biết à?



Bắt đầu khó chịu trước giọng kẻ cả hạch tội ấy, tôi chống hông, hỏi ngay:



- Anh là ai?