Gái Xấu Công Sở
Chương 26 :
Ngày đăng: 08:56 19/04/20
Lâm Đạt mở mắt ra nhìn tôi, kỳ lạ là gương mặt không có biểu hiện bất ngờ nào. Điều đó khiến tôi vừa quê vừa bực. Im lặng chốc lát, anh nói:
- Anh chẳng cảm thấy gì cả. Em vừa làm gì vậy?
Giờ mới hiểu sét đánh ngang tai là như thế nào, dám cá chẻ đôi nửa người chứ chả chơi! Anh đang trêu tôi à, nụ hôn quý giá vậy mà anh bảo không có cảm giác là sao? Khó khăn lắm, tôi mới thu hết can đảm để hôn thế mà... Tuy nhiên, đấy chưa phải màn vui nhất đâu, cái vụ "độc nhất" tiếp theo là khi anh đưa ra yêu cầu:
- Hay em làm lại nhé. Lần này anh sẽ cố gắng để cảm nhận.
Dứt lời, Lâm Đạt lại nhắm mắt. Tôi có cảm giác trong lòng anh đang hứng chí cái gì đó. Ngồi hóa đá vài giây xong sau đó tôi cắn môi, đưa tay vò đầu liên tục. Cái việc này giống như là bản thân vừa làm xong chuyện mạo hiểm mà bây giờ phải làm lại thêm lần nữa. Đúng là giết người! Hết cách, tôi đành phải thực hiện nụ hôn đó lần thứ hai. Giả sử lát nữa anh mà nói không cảm nhận được thì tôi dẹp luôn. Tiếp tục nhích người lại gần, tôi nhắm mắt và hôn nhanh.
Đột nhiên, Lâm Đạt vòng hai tay qua vai tôi, ôm chặt như thể không cho tôi rời ra xa. Chẳng những vậy, anh còn ấn môi vào môi tôi, hôn sâu. Dĩ nhiên, tôi rất bất ngờ nên liền mở mắt ra, hàng mi chớp nhẹ. Giờ thì tôi bắt đầu đoán ra lời nói dối khi nãy của anh. Rõ ràng là anh đã cảm nhận nụ hôn thoáng qua đó. Và tiếp theo, anh lừa tôi để có nụ hôn thứ hai này. Đúng là gian manh mà. Tôi đã tức giận nhưng rồi thật kỳ lạ khi những suy nghĩ trong đầu dần biến mất, cả cơ thể cũng buông xuôi. Hôn anh mà tôi hồi hộp đến quên cả thở.
Hôn xong, tôi chậm rãi ngước nhìn Lâm Đạt. Anh mỉm cười, mau chóng ngồi lên ghế ngay bên cạnh rồi nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng. Vòng tay qua người anh và ôm chặt, tôi áp mặt vào khuôn ngực ấm áp đó, nhắm mắt lại tận hưởng sự bình yên. Cả hai đã ôm nhau như thế khá lâu, cho đến khi tôi nhớ ra một điều liền bảo:
- Hình như anh chưa nói với em câu đó.
- Câu gì?
- "Anh yêu em". Khi chúng ta bắt đầu hẹn hò, em từng nói "em yêu anh" nhưng anh thì chưa, phải không? Đừng nói anh quên nhé.
Tự dưng Lâm Đạt im lặng. Tôi không nhìn thấy mặt anh mà chỉ nghe nhịp thở đều đều và nhẹ hẫng phát ra từ ngực anh. Đang suy nghĩ? Tại sao anh lại dành thời gian lâu như thế chỉ để nghĩ về câu bày tỏ "anh yêu em"? Lý nào anh đắn đo điều gì ư? Rất nhanh, cuối cùng tôi cũng nghe lời anh đáp, khá nhỏ:
- Anh nghĩ vẫn chưa đến lúc để nói ba từ đó.
- Tại sao? - Ngạc nhiên, tôi ngóc đầu dậy và nhìn anh chăm chú.
Nở nụ cười thoáng qua, Lâm Đạt ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
- Không biết những người khác nghĩ thế nào riêng anh thì cái câu "anh yêu em" không đơn thuần chỉ là một lời nói. Đối với anh, đằng sau đó là một quá trình thật dài và phải thật nghiêm túc. Anh muốn lúc nào mình thực sự sẵn sàng thì mới nói. Bởi vì khi nói điều đó rồi thì có nghĩa anh nhất định sẽ thực hiện trách nhiệm về lời hứa ấy đối với em.
Tròn xoe mắt, tôi khá ngạc nhiên về suy nghĩ của anh. Vẻ như anh không phải kiểu đàn ông dễ dàng nói ra những lời bày tỏ. Với anh, một khi đã nói "yêu" thì sẽ toàn tâm toàn ý thực hiện nó. Tôi nghĩ, có lẽ anh đã đặt ra chuẩn mực riêng cho bản thân về trách nhiệm và những mối quan hệ nghiêm túc. Với tôi thì đơn giản hơn, yêu ai là nói yêu rõ ràng, không nhất thiết phải nghĩ quá nhiều chỉ tổ nhức đầu.
- Anh tin rằng, qua những hành động của anh, em sẽ có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho em là như thế nào.
- Em hiểu. Nhưng mà em vẫn thấy mình chịu thiệt vì đã nói câu "em yêu anh" trước, vì thế sau này, nhất định anh phải nói lại đấy.
- Không rõ là bao lâu nhưng anh tin thời điểm đó sẽ gần thôi.
Gật đầu liên tục, tôi tin và sẽ chờ ngày được nghe câu bày tỏ ấy phát ra từ môi anh.
- Đấy là chuyện không thể.
- Em muốn phải thế nào thì mới cho anh cơ hội? Anh không cam lòng để mất em thế này! Anh không muốn nhường em cho ai, nhất là Lâm Đạt!
Trước sự kích động của đối phương, tôi thoáng lặng thinh. Nghe qua thì có vẻ như người con trai này yêu tôi rất nhiều, đến mức chẳng muốn sẻ chia với ai khác. Anh ta sẽ đau khổ nếu để vuột mất tôi? Thế nhưng đáng tiếc, chính câu nói đầy tình cảm này đã giúp tôi nhận ra phần nào đấy về sự thật ẩn đằng sau, cũng như lý do anh ta nhắc đến Lâm Đạt ở đây. Tự dưng tôi cười cười vì không nhịn được.
- Một người đàn ông sẵn sàng bỏ rơi một người phụ nữ thì anh ta cũng sẽ bỏ rơi họ lần nữa, lần nữa và lần nữa. - Tôi nhìn sâu vào mắt đối phương - Yêu thương sao? Không phải đâu, chẳng qua chỉ là anh đang thấy tiếc nuối cho món đồ mình đã vứt bỏ từ nhiều năm trước.
Không để Đinh Huy kịp phản ứng, tôi liền đứng dậy, cái nhìn kiên quyết:
- Tôi không rõ lý do vì sao anh cứ luôn tìm đến tôi nhưng mà chuyện này nên kết thúc thôi. Đừng nói với tôi những lời như thế nữa. Có nhiều người, đã mất niềm tin một lần thì suốt đời sẽ không tin lại.
Tôi biết, Đinh Huy sẽ không mặt dày đến nỗi cứ "lì" ra khi bị tôi nói không nể nang. Quả đúng thế, anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhìn tôi một chốc trước khi bỏ đi, để lại tô hoành thánh nguội ngắt từ lâu. Khi bên tai nghe tiếng xe hơi chạy đi thì tôi hướng mắt vào chiếc ghế trống, nhớ lại lời anh ta thề thốt. Một người đàn ông muốn ở bên cạnh một người phụ nữ, thực ra anh ta không cần phải hứa hẹn hay thề thốt gì cả, đơn giản chỉ cần có sự yêu thương thôi.
***
Sáng, vừa bước vào phòng là anh Quốc đã gọi tôi ra ngoài. Đóng cửa phòng, tôi quay qua nhìn anh chờ đợi. Hẳn là việc khá nghiêm trọng vì mặt anh hơi bực bội:
- Hôm qua có cuộc họp giữa các trưởng, phó phòng với giám đốc và trong lúc nhận xét về tất cả các nhân viên, chị Ân bảo rằng, dạo gần đây em với Huyền bên Kế toán thường xuyên vào phòng Marketing tán gẫu. Thế là thế nào? Hết Châu rồi đến em cũng làm anh mất mặt trước giám đốc.
Tôi ngớ ra. Có chuyện này hả trời? Đúng là mấy ngày nay, tôi có việc phải qua phòng Marketing lấy hồ sơ, còn Huyền thì cần danh sách của các nhân viên mới tuyển vào để làm lương. Mỗi lần qua, cả hai có nói chuyện một chút với mấy anh, chẳng qua là vì mối quan hệ đồng nghiệp thôi, nếu bảo tán gẫu không lo làm việc thì hơi quá đáng. Mà điều khiến tôi sốc nhất là chị Ân. Nhớ mấy lần trước, chị còn khen chúng tôi thân thiện hòa nhã vậy mới tốt thế mà cũng chính chị lại khiển trách cả hai trước mặt anh Quốc, chị Phúc và giám đốc. Tôi bất ngờ lẫn kinh ngạc, đúng hơn là rất bức bối. Cái cảm giác này tôi từng trải qua một lần, giống như bị đâm lén ở phía sau, thực sự khó chịu vô cùng.
- Lần này anh nhắc nhở, lần sau còn thế nữa thì em làm kiểm điểm. Và em cũng nên cảm ơn chị Phúc đi, chính chị ấy đã bênh vực cho em và Huyền trước mặt giám đốc. Với Huyền thì anh không ngạc nhiên, nhưng chị ấy bảo vệ luôn cả em thì anh hơi bất ngờ.
Lần thứ hai, tôi đứng ngây người. Có thật, chị Phúc đã làm như vậy? Lúc nào trước mặt tôi, chị cũng tỏ ra nghiêm khắc, chẳng khi nào nói lấy một lời dịu dàng hay mỉm cười vui vẻ. Ấy thế mà chị lại lên tiếng giúp tôi, hơn cả anh Quốc. Chỉ trong vài phút mà tôi đã nhận ra được con người thật của hai sếp nữ mình luôn hiểu nhầm. Chị Ân bề ngoài tốt bụng, mua quà này nọ nhưng lòng lại nghĩ khác, còn chị Phúc thì ngược lại. Rốt cuộc tôi nhận ra, mình vẫn kém cỏi trong việc nhìn người.
Chiều, tôi từ phòng Hành chính bước ra, đi trên lối hành lang vắng vẻ trở về phòng Kinh doanh. Chỉ được nửa đường thì tôi đột ngột gặp Đinh Huy. Có người nói một câu rất hay, thế gian này thật nhỏ bé với những người mình không muốn gặp. Giám đốc đi một mình, không có thư ký Lệ. Dù khó chịu nhưng tôi vẫn phải tiếp tục bước. Và anh ta cũng chậm rãi đi ngược xuống, về phía tôi. Đến lúc cả hai đối diện nhau, theo phép tắc của nhân viên, tôi cúi chào. Và lúc tôi ngẩng đầu lên thì Đinh Huy đã đứng ngay sát bên cạnh, hỏi thật trầm:
- Lâm Đạt vẫn chưa biết rõ về chuyện giữa em và anh, phải không?
- Đừng kéo anh ấy vào chuyện này nữa.
Anh ta tự dưng cười khẽ rồi đột ngột nắm cánh tay tôi, kéo lại gần. Đến lúc tôi nhận thức được sự việc thì đã nằm trong một vòng tay siết chặt. Rất nhanh, tôi nhận ra anh ta đang ôm mình. Điều điên khùng gì vậy? Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, tôi dùng hết sức lực để đẩy ra. Anh ta không lo bị nhìn thấy ư? Cùng lúc, Đinh Huy kề môi ngay tai tôi, thì thầm:
- Anh tự hỏi, nếu Lâm Đạt trông thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì? Liệu, tình cảm anh ta dành cho em có đủ để xóa bỏ những hoài nghi?
Ban đầu vẫn chưa hiểu ẩn ý từ câu hỏi đó nhưng rồi dòng suy nghĩ tồi tệ xuất hiện trong đầu, tôi đẩy mạnh anh ta ra và chậm rãi quay lưng lại.
t