Game Online 33 ngày

Chương 34 : Extra 1 —— Ký sự cuộc sống hạnh phúc của đại thần cùng bé cải – Phần I

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


『Ký sự』【Dae Chil】:



Là một người không có tiếng tăm sống giữa một đám nhân vật nổi tiếng của 419, đến nay tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại bị bắt ghi chép ký sự của đôi phu phu được cả trường công nhận là ngọt ngào đến ngấy cả người kia, nhưng để đáp ứng yêu cầu của người xem, tôi sẽ cố gắng hồi tưởng, lần gần đây nhất tôi gặp họ là khi nào nhỉ?



Nhớ không lầm thì đó là một buổi sáng sao khá thưa thớt, quạ bay về phía nam, cây cối… Khụ, thật xấu hổ, gần đây có cuộc thi Ngữ văn nên thần kinh hơi thác loạn. Đó là một buổi sáng âm u, khi đó tôi vừa rời giường chuẩn bị đi ăn mì, Junsu đi hẹn hò còn chưa về (Ồ = =?!), Mập mạp thì kéo giường của mình ghép với giường Junsu mà ngáy o o, kỳ thật tôi vẫn hoài nghi phần mỡ ở eo cậu ta liệu có bị phình ra, kẹt giữa hai giường không, điều kiện tiên quyết là… Cậu ta phải có eo.



Gần đại học T có rất nhiều quán mì, đi một vòng quanh trường chắc phải có đến năm quán, nhưng chỉ có quán này là giá cả vừa phải, nước dùng đậm đà, tuy rằng ẩn sâu trong hẻm nhỏ, mở cửa lại muộn, nhưng vì ăn, hết thảy đều có thể vượt qua.



Chỉ là, tôi không nghĩ tới mình lại gặp được Bạch hyung – bảo bối ký túc xá đã biến mất thật lâu cùng phu quân của hyung ấy ở tiệm mì này, nghe nói hai người này lúc trước mượn cớ đi khảo sát chạy tới Vân Nam du lịch, có trời mới biết sinh viên hệ Y cùng đại thần nghiên cứu sinh hệ Kinh tế ở cùng nhau thì khảo sát được cọng lông gì, chẳng lẽ suy nghĩ cách lấy nhân dân tệ làm dao giải phẫu?! Hay là đọc《Nguyên lý kinh tế học》cho người bệnh nghe?!



“Chú à, cho cháu hai bát mì thịt bò, đừng cho cay, một chút cũng không cho nha.” Giọng Bạch hyung vẫn ngọt ngào như trước, thật giống như thói quen nhất quyết không chịu ăn cay của hyung ấy.



Theo sát phía sau họ, tôi chọn một bát mì thập cẩm, tìm một góc nhỏ mà lặng lẽ ăn, biết sao được, nếu để Tuyền Thủy cùng Không rời không xa biết tôi quấy rầy thế giới riêng của hai người kia, nhất định sẽ đánh cho tôi từ người sang mì sợi.



“Hô ~~~ Thơm quá đi mất, em ăn nha!” Bạch hyung cầm đũa chọc chọc quai hàm, sau đó cười tủm tỉm gắp thịt bò trong bát mình sang bát đại thần, “Em không thích ăn thịt bò, Yunho, anh ăn nhiều một chút, ở Vân Nam cõng em chắc mệt lắm đúng không, em nặng mà!”



Không thích ăn thịt bò?!



Lần trước là ai giấu toàn bộ thịt bò khô của phòng vào trong chăn mình, là ai đến vườn bách thú trông thấy tê giác lại muốn xông lên gặm?!



“Ổn.” Đại thần vẫn bình tĩnh như trước, mặt không chút thay đổi.



“Này, biểu cảm của anh như vậy là muốn nói em rất nặng sao?” Bạch hyung vĩnh viễn không nhận ra được trọng tâm câu nói, thật mất mặt cho 419 nha! *Che mặt*



“Ừ.”



“YAAAAAAAA, anh là đồ xấu xa! Em không ăn nữa, em muốn giảm béo!” Vụng trộm nghiêng người ra nhìn, quả nhiên thấy Bạch hyung làm bộ mặt ngạo kiều nhưng vẫn khát vọng nhìn bát mì.



“Vậy anh ăn hết hả?” Đại thần làm bộ vươn tay lấy bát Bạch hyung, nhưng mà tôi dám dùng bát mì của mình đảm bảo, trong mắt đại thần tràn ngập vui vẻ.



Bạch hyung bĩu môi…



Bạch hyung tiếp tục bĩu môi…



“Trả mì em đây.”



Quả nhiên, mấy tên 419 chúng tôi đều không qua được cửa ải “ăn” nha, haizzz ~~~~



“Không giảm béo nữa hả?” Đại thần quả nhiên là đại thần, chỉ một giây đã xử lý xong Bạch hyung biệt nữu. *Sùng bái*



“Không giảm nữa, em muốn ăn cho thành giống Mập mạp vậy, đợi tối đến đè chết anh, hừ!”



Bởi vậy, Bạch hyung à, hai người dạo này đều dùng tư thế cưỡi sao?!



“Jae, đi lấy hộ anh tương ớt.”



“Ớt quả này không đủ sao?”



“Không đủ cay.”



“Dạ~~~~” Bạch hyung ngoan ngoãn đứng lên, đi ra quầy, để lại đại thần ngồi một mình nhìn bóng lưng của hyung ấy một hồi, sau đó… Sau đó chậm rãi gắp toàn bộ thịt bò trong bát mình sang bát Bạch hyung, rồi bình tĩnh lấy mì phủ lên.



Đây là… Làm ảo thuật sao?!



Hai người mua thêm ít thịt bò sẽ chết sao?



Tuy rằng phải công nhận thịt bò của quán này là ngon nhất, không bán lẻ.



“Yunho, tương ớt này.”


Với tư cách là bại tướng dưới tay đại thần, khi tham dự offline, tôi vẫn thường xuyên tránh tiếp xúc với anh ấy, biết sao được, tiểu quái thú sợ hãi Ultraman là bẩm sinh đã có rồi.



Không rời không xa nói đó là phản ứng tự nhiên khi một chiếc băng cá nhân nhìn thấy BVS!!



Gần đại học T có rất nhiều cửa hàng, là một đóa hoa xinh đẹp của ngành kiến trúc, tôi cũng thường xuyên đi dạo ở đó, nhưng không nghĩ tới, tôi lại gặp được Jung đại thần ở trong quầy trang sức nữ!!



Vì cái gì dù đại thần – một anh đẹp trai trẻ trung đứng giữa ánh mắt nóng bỏng như nhìn con rể của các bà cô trong cửa hàng mà vẫn nhàn nhã như đang đi ngắm đồ Armani là sao?!



Sau khi xoắn xuýt mất 15 phút xem có nên ra ngoài chào hỏi hay không, bản năng của một miếng băng cá nhân thúc đẩy tôi trốn ra đằng sau ghế sôpha, ngồi sụp xuống xem đại thần làm gì, chẳng lẽ, đại thần định ra ngoài tìm người yêu mới ngoài bốn mươi tuổi?!



Tâm hồn bà tám hừng hực thúc đẩy tôi lấy di động ra quay phim, đẹp trai thật là sướng, 360 độ đều hoàn mĩ cả, ủa, sao tự dưng nhiều hơn hai chân vậy?!



Tư thế nằm sấp khiến cho tôi chỉ có thể thấy một đôi chân đi ngang qua mặt tôi, sau đó chắn mất màn ảnh, tôi chậm rãi đưa máy lên thì thấy Jaejoong đưa túi to đang ôm cho đại thần, đại thần nhận lấy, thuận tiện sờ tay của cậu?!



“Quyết định mua cái này à?”



“Ừ, Yunnie, em nghĩ mẹ mặc nhất định sẽ rất đẹp.”



“Mua hai bộ giống nhau à?”



“Không, mẹ là màu xanh lá, mẹ là màu xanh da trời.”



?????????



Hai người này đang nói gì vậy?!



Jaejoong từ lúc nào có hai mẹ vậy?!



“Ừ, tí về ăn cơm thì đưa một bộ cho mẹ, bộ kia đợi khi nào được nghỉ về nhà thì đưa.”



Vậy đôi phu phu thần kỳ này làm thế nào để phân biệt mẹ mình và mẹ người kia, chẳng lẽ dựa vào biểu cảm trên mặt?!



Chẳng lẽ lúc nói mẹ em thì miệng méo, mẹ anh thì mắt lé? Người không biết tưởng rằng bị trúng gió thì sao?!



Mắt thấy hai người sóng vai đi về, tôi lập tức… Đuổi theo, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cầm lấy một bộ quần áo vừa đi vừa che mặt, bám theo một đoạn.



Kỳ thật, tôi đã nhìn thấy không ít cặp đôi dạo phố, có mới quen nhau, có yêu nhau nhiều năm, có người tôi biết, cũng có người không biết, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một đôi đồng tính dạo phố.



Không có ra sức che giấu, không có đặc biệt thân cận hay xa cách, chỉ là hai người sóng vai cùng nhau đi, Jaejoong thỉnh thoảng nghịch ngợm chọc eo đại thần, hoặc là nhảy lên xoa đầu đại thần, sau đó lại bị đuổi chạy suốt mấy gian hàng, cuối cùng cười hì hì cầu xin tha thứ, Jaejoong thấp hơn đại thần không ít lại cố ý khoác vai đại thần, hùng dũng bước đi.



Người khác không nhìn thấy, nhưng tôi lại thấy đại thần cố ý chùng đầu gối xuống, mỉm cười chiều chuộng.



Đôi lúc, hai người cũng vì một bộ trang phục mà tranh luận, đương nhiên bình thường chỉ có mình Jaejoong lải nhải, đại thần chỉ phụ trách gật đầu hoặc lắc đầu, sau đó tinh mắt lấy một bộ trang phục đưa Jaejoong rồi đẩy cậu vào phòng thử đồ, sự thật chứng minh, đại thần vừa ra tay chắc chắn là chọn được đồ tốt.



Có lẽ, yêu một người đến tận xương tủy thì sẽ luôn chọn được thứ thích hợp nhất với người kia, bởi vì trong lòng đại thần, có lẽ đã sớm suy nghĩ lựa chọn ngàn vạn lần rồi.



“YAAA, dây giày tuột.” Jaejoong ôm quần áo phía trước đột nhiên ngồi xổm xuống, tôi sợ tới mức lập tức trốn sau cột, làm mấy bác gái đang chọn quần áo thắc mắc nhìn tôi.



Cháu không phải lúc nào cũng quay lén đâu ạ!



Vụng trộm thò đầu ra, tôi nghĩ rằng mình sẽ thấy đại thần đón cái túi trong tay Jaejoong, không ngờ, cảnh mà tôi nhìn thấy là đại thần ngồi xổm xuống trong lối nhỏ đông người qua lại, không để ý ánh mắt mọi người mà buộc dây giày cho Jaejoong, sau đó chậm rãi đứng lên, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi dạo phố.



Jaejoong kinh ngạc, sau đó cười ngây ngốc, cuối cùng tăng tốc đuổi theo người phía trước, lấy đà nhảy lên lưng anh, tiếng cười quanh quẩn trong phòng.



Tình yêu vô cùng đơn giản nhưng nhìn lại không tệ nha.



Tôi cúi đầu nhìn giày thể thao của mình, sau đó lấy điện thoại bấm dãy số, đứng ở cửa ra vào của cửa hàng mà gào lên: “Không rời không xa, cho chị nửa giờ đến cửa ra vào cửa hàng XX, nếu không tuyệt giao!”



Giương mắt nhìn, dây giày thắt nơ bướm của Jaejoong khẽ đong đưa trong gió như đang nói với tôi: Hãy thử dũng cảm mở rộng trái tim một lần đi.