Game Online 33 ngày

Chương 37 : Extra 4 —— Tương lai, vì ta mà tới (2)

Ngày đăng: 19:17 19/04/20


Jung Yunho đứng trên hành lang bệnh viện, nhìn bác sĩ y tá đi tới đi lui, thần sắc tràn ngập nét vội vàng, chăm chú tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, cảm giác đau đầu bỗng ập tới, anh cũng không nghĩ mọi việc lại trùng hợp như vậy, đoàn người trong Ban tin tức chuẩn bị ra ngoài phỏng vấn, anh chỉ đi nhờ xe lại gặp tai nạn, cũng may anh ngồi phía sau, chỉ chịu chút vết thương ngoài da.



Nhưng xe cứu thương lại chở toàn bộ đến bệnh viện, bé cải nhà anh mỗi lần nghe người ta nói đều chỉ nghe một nửa, nếu chuyện tai nạn này mà cậu biết chỉ e cậu sẽ sợ đến phát điên mất.



Chào nữ phát thanh viên cùng công ty, Jung Yunho định về nhà đài báo cáo tình huống trước, vừa mới xoay người liền nghe thấy một giọng nam đang cố trấn định từ phía xa:



“Bác sĩ Kim, người bệnh bị sốc rồi.”



“Đã biết, Tiểu Như, chuẩn bị phòng giải phẫu 1.”



“Dạ.”



“Y tá, y tá.”



“Có mặt.”



“Đưa người bị thương nhẹ đi xử lý vết thương, kiểm tra toàn diện.”



“Được.”



“Tiểu Triệu.”



“Tôi đây, bác sĩ Kim.”



“Kích điện tim.”



“Rõ.”



“Một người sang bên này.”



“Có.”







Jung Yunho dừng bước lại, tựa trên tường nhìn Jaejoong đứng trong đám người hỗn loạn đang nhíu chặt mày, người anh yêu mặc áo blouse trắng, mái tóc vừa nhuộm vàng vì đang chạy mà hơi rối, vểnh lên, găng tay vô trùng lúc này dính máu người bệnh, trên mặt cũng dính không ít máu khô, nhìn cậu hơi chật vật nhưng lại khiến người không thể nào rời mắt được.



Cậu lúc này vừa chỉ huy mọi người làm việc, vừa ngồi xổm cạnh bệnh nhân, dùng ngón cái ấn lên động mạch chủ, nhỏ giọng nói chuyện, để bệnh nhân vẫn thanh tỉnh, khuôn mặt vừa chuyên nghiệp vừa bình tĩnh khiến cho Jung Yunho có chút hoảng hốt.



Tên nhóc lúc ở nhà thích ôm gối lăn qua lăn lại, lúc ngủ nhất định phải đặt voi bông ở dưới chân, lúc ăn cơm chẳng những muốn dùng thìa mà còn phải ngồi trước TV chờ phim hoạt hình mới ăn ngon, lúc làm sai việc gì lại bối rối xoắn hết tay vào nhau, lầm bầm đi theo sau anh, được tha thứ liền cười ngây ngô ôm anh làm nũng, vậy mà giờ phút này lại hoàn toàn xa lạ.



Anh vẫn muốn đứng sau lưng bảo vệ tên nhóc kia, tên nhóc lúc trước nhập học bị mẹ dặn dò như học sinh tiểu học bĩu môi không nói gì, giờ đã trưởng thành, là một người đàn ông có trách nhiệm, giờ phút này, Kim Jaejoong là thần ở nơi này, là người đáng tin cậy nhất của tất cả mọi người, là bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân.



“Đừng sợ, đừng sợ, tôi nhất định sẽ giữ được chân anh, tin tưởng tôi.” Nhìn bóng dáng đang theo giường bệnh vào phòng giải phẫu, Jung Yunho không biết sao chợt nhớ tới quá trình anh và Jaejoong gặp nhau.



Ký ức đã qua lâu, nhưng lại không thể nào phai mờ.



Hai mươi năm trước khi gặp được Jaejoong, anh chưa hề phát hiện giới tính của mình có vấn đề, anh đã từng cùng bạn học hồi trẻ nhiệt huyết tràn đầy xem những phim kia, đã từng nóng máu vì những cô gái eo nhỏ ngực to, cũng từng muốn tìm bạn gái sẽ làm nũng với anh, chờ anh lúc tan học, chỉ là, người bên cạnh đến rồi lại đi, người theo đuổi anh cũng không ít, nhưng anh lại không tìm được một nửa thực sự phù hợp.



Mãi đến năm đó anh vô tình đi ngang qua cửa dành cho tân sinh, thấy bóng dáng một cậu nhóc xẹt qua đáy lòng, như một cơn gió mát, gió thổi qua không dấu vết, lại khiến cho mặt nước vẫn lặng yên nay rung động mạnh mẽ, không thể nào bình tĩnh được.



Lần thứ hai gặp mặt là ở buổi chào đón tân sinh, anh vốn là người dẫn chương trình nhưng lại bận việc, tưởng rằng chương trình sẽ bị trống, ai ngờ lúc gấp rút trở về nhìn thấy người nghe nói bị túm lên bắt dẫn tạm thời, trong tay đang cầm bó hoa, vẻ mặt hoảng sợ, muốn trốn xuống hàng cuối cùng khi chụp ảnh kỉ niệm, khuôn mặt thanh tú mang theo nét ngượng ngùng, so với hoa hồng trên tay cậu còn kiều diễm hơn.



Không biết sao anh đột nhiên cảm giác như tia chớp đánh trúng người, làm cho cả trái tim anh cũng tê dại, mỹ nhân xa vời như mây như hoa, chỉ một khoảnh khắc kia lại khiến anh nhớ mãi không quên.



Vì vậy, nhờ sự trợ giúp của Yoochun cùng Changmin, anh đã tìm được thông tin về cậu nhóc trong một biển người:



—— Kim Jaejoong.



Ba chữ này về sau như một câu thần chú quẩn quanh trong đầu anh.



Thích điểm nào ở cậu nhóc?



Lúc khai thật với ba mẹ, ngay câu đầu tiên, ba đã hỏi anh vấn đề đó.



Thích điểm nào ở cậu nhóc?



Lần đầu gặp mặt ngây thơ nghịch ngợm, lần hai gặp ngượng ngùng đáng yêu, lúc ở cạnh bạn cùng phòng thì ngang ngược bạo lực, lúc ở một mình lại yên tĩnh nhu thuận…



Những điều nhỏ nhặt này tạo nên một Kim Jaejoong rất sống động, chiếm toàn bộ tư duy của anh.



Thứ mà Jung Yunho anh yêu, có lẽ chính là một Kim Jaejoong như vậy, một tên nhóc có chút ngốc ngốc, có chút hay xù lông, có chút thông minh, có chút mơ hồ, khuyết điểm rất nhiều, ưu điểm cũng không ít, dù một nụ cười hay một cái nhíu mày cũng không hề che giấu.



Điều anh yêu là mọi thứ về Kim Jaejoong.



Ba mẹ không tỏ thái độ gì khiến anh lần đầu hiểu được khó khăn khi yêu, cũng khiến anh tạm thời đè nén ham muốn bộc lộ tình cảm, lựa chọn tự mình giải quyết toàn bộ khó khăn rồi sẽ lừa gạt người ta tới tay sau.
WTF! Ai đưa ra ý kiến này vậy?!



Cầm một thanh trường kiếm thay bó hoa, ai nhận được có thể là người kế tiếp cử hành hôn lễ, với tình huống này có khi người đó cử hành cả hôn lễ và đám tang cùng lúc luôn ấy.



“Hyung, hyung nhìn xem hình như giống binh khí của đại thần trong Phong Vân.”



Hả?!



Thật sự có điểm giống nha, mặc kệ, nếu là binh khí của đại thần, cậu nhất định phải lấy được.



Jaejoong kích động, không để ý phía sau, tất cả mọi người đều bị Shim Changmin trái đẩy phải đá ra tít phía xa.



“Cảm ơn mọi người đã tới dự hôn lễ của tôi.”



Cô dâu tươi cười quay lưng lại, sau đó, khụ khụ, giơ tay chém xuống…



Bé cải ngơ ngác nhìn trường kiếm rơi vào trong ngực, cậu sao lại không bị đâm trúng như thịt dê quay nhỉ?!



Đinh!



Âm thanh đăng nhập quen thuộc của Phong Vân vang lên, sau đó trên màn hình lớn xuất hiện dòng chữ ngày càng to:



—— 【Thông Báo】Người chơi Tức Mặc cầu hôn người chơi Là Kim hoa không phải cúc hoa (Nguyện ý / Đồng ý)



Hai lựa chọn này có gì khác nhau sao?!



Nguyện ý với đồng ý, đều là từ đồng nghĩa giống như đồ lót với underwear mà?!



“Oa a, thật lãng mạn!!!” Tuyền Thủy ồn ào nhất, “Hôn đi, hôn đi.”



Sau đó, mọi người chỉ thấy Kim Jae Jae hốc mắt đỏ bừng cầm trường kiếm trên tay, sau đó, hôn một cái?!



Này! Ai bảo cậu hôn thứ đó?!



“Anh sẵn lòng vì em, anh vui lòng vì em, anh sẵn lòng vì em… Làm anh em của em…”



“Mập mạp, cậu đừng hát nữa.”



“Jaejoong, chẳng lẽ trong lòng cậu còn có tớ cho nên cả buổi vẫn không trả lời?” Tuyền Thủy làm hình trái tim sau đó lại bị Không rời không xa nhéo lỗ tai một cái.



“Em! Nguyện! Ý!”



【Thông Báo】: Jung Yunho cùng Kim Jaejoong kết làm phu phu, trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão.



Jung Yunho đứng phía sau nhìn Park Yoochun nhanh chóng đánh dòng chữ, rốt cuộc nở nụ cười.



Bất kể là Tức Mặc cùng bé cải trong game hay Jung Yunho cùng Kim Jaejoong ngoài đời…



Hai người, đều rất hạnh phúc!



“Mọi người, địa đồ 6 Đô thị Tương lai của Phong Vân đã mở rồi!!!” Tuyền Thủy cầm điện thoại tuyên bố tin nóng.



“AAAAAAAA, bỏ động phòng, xuất phát đến Đô thị Tương lai thôi.”



“Xông lên!!!”



“Đả đảo Nhật Bản… Nhầm, đả đảo dịch vụ khách hàng!!”







Kim Jaejoong ôm trường kiếm nhìn một đám người đang điên cuồng, đột nhiên nhớ tới có một đêm, cậu hỏi đại thần tại sao lại chơi game?



Đại thần lúc ấy chỉ trả lời hai chữ sâu xa —— Tương lai.



Cậu đã thắc mắc nhiều năm, nhưng bây giờ, cậu chợt hiểu ra:



—— Tương lai.



—— Vì ta mà tới.







[1] Nhân vật trong bộ phim hài nổi tiếng cùng tên của Châu Tinh Trì