Game Online 33 ngày

Chương 7 : Day 7

Ngày đăng: 19:16 19/04/20


“Phong thái của anh, em tồn tại trong sự tồn tại của anh.



Anh nghĩ rằng tình yêu chính là được ai đó yêu mến, anh phung phí sự tôn sùng của em.



Em sống và yêu, em chẳng còn quan tâm nữa, trái tim em yêu đến khi trở nên điên dại, hận đến khi trở nên chua chát cũng không sao cả.



Những khả năng, những cơ hội, thật đáng tiếc chẳng tồn tại, hạnh phúc thật chẳng dễ dàng mà vì sao anh không dám thử.



Em thậm chí đã nghĩ,



Chúng ta có thể không giống những người khác



Em thậm chí cũng nghĩ rằng những điều không thể



Cũng không hẳn là không thể.



Phong thái của anh, sự thanh nhã của anh.



Em tồn tại trong sự tồn tại của anh.



Anh nghĩ rằng tình yêu chính là được ai đó yêu mến.



Anh phung phí sự tôn sùng của em.



Cánh diều có ngọn gió, chú cá heo có biển rộng.



Em tồn tại trong sự tồn tại của anh.



Vì vậy em có thể hiểu.



Vì vậy em có thể từ bỏ.



Vì vậy em chẳng còn vì yêu nữa.



Em sẽ tự mình tồn tại, tách rời khỏi anh.”



(Sùng bái – Lương Tịnh Như)



Giọng nữ uyển chuyển vang vọng khắp phòng ký túc xá 419, hết lần này tới lần khác, bài hát dễ nghe thì ai cũng thích nghe, nhưng điều kiện tiên quyết là không bật đi bật lại tới một ngàn tám trăm lượt chỉ trong một buổi tối nha!!



Lần thứ mười lặp lại, Junsu yên lặng đeo tai nghe vào, lần thứ hai mươi lặp lại, Dae Chil yên lặng mở bài kiểm tra thính lực trên mạng ra làm, lần thứ năm mươi lặp lại, Mập mạp rốt cuộc bạo phát.



Cổ nhân nói: Người ta bộc phát không phải vì yên tĩnh quá mức mà là vì bị mốc meo trong sự yên tĩnh quá mức đó.



Đã ai thấy con heo bị mốc thì như thế nào chưa?!



Mập mạp cũng chưa từng thấy qua, cũng không có cách nào để nhìn, cho nên, cậu vỗ bàn, làm tư thế núi lửa phun trào, gào lên một tiếng, Jaejoong đang lẩm bẩm lời theo nhạc mới chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt đơn thuần mang theo chút khó hiểu, trong khó hiểu mang theo chút ai oán, trong ai oán mang theo chút… Sát khí?!



Ánh mắt phức tạp này khiến cho nham thạch nóng bỏng nhanh chóng hóa thành dòng suốt mát lành tuy vẫn mang theo ít sỏi nhỏ trong lòng, Mập mạp run rẩy một lát, yếu ớt giơ hai tay lên thương lượng với Jaejoong: “Tiểu Bạch à, tớ có thể đổi bài hát được không?”



“Không hay sao?” Jaejoong tháo tai nghe xuống, mắt đảo qua hai người đang cứng ngắc.



“Hay, hay, quả thực là giọng ca đến từ thiên đường.” Mập mạp liên tục gật đầu, tần suất có thể ngang với con mèo chiêu tài mà cửa hàng quần áo gần đó mới mua nhưng trong nội tâm lại có ngàn vạn lần câu F*ck you đang lao vun vút, trên mặt lại còn giả bộ chân thành, “Nhưng mà, không phải Mark đã nói chúng ta phải đọc rộng, đọc lướt mà, cậu bảo có đúng không?”



“Sắc mặt cậu không đúng.” Jaejoong nói trúng tim đen.



Junsu mắt nhìn đầu cạo trọc, cái ót dưới ánh đèn huỳnh quang còn lóe sáng của Mập mạp, cùng với đôi mắt đang ra sức mở to, còn có khóe miệng cố gắng mỉm cười nhưng lại đang run rẩy.



Bi thúc che mặt không nói, Mập mạp à, người ta đầu trọc thì có thể COS Như Lai, vì cái gì càng nhìn cậu lại càng giống con heo bị cạo lông vậy.



“Mark nói, phải xuyên thấu qua hiện tượng mà nhìn bản chất, Tiểu Bạch, cậu xem.” Mập mạp vỗ ngực, “Cậu nhìn thấy không, tim tớ thiện lương trong sáng, đập thình thịch đây này.”



Mark đã từng nói như vậy sao?



-_-|||



Dae Chil bắt chước hành động của Người suy tư.



“Vậy được rồi.” Jaejoong vẻ mặt ghét bỏ nhìn Mập mạp, sau đó chậm chạp quay lại, ấn con chuột mấy lần.



“Phù ~~~~~” Mập mạp lau mồ hôi, liếc nhìn hai người còn lại, rốt cục không bị đầu độc nữa rồi!



Không đợi Mập mạp ngồi vững, tiếng ca trong trẻo của cô gái lại vang ra từ tai nghe của Jaejoong như thể sét đánh giữa trời.



Ba người còn lại hoàn toàn sụp đổ ngồi vào một góc, nghe Jaejoong đã khàn cả giọng hát theo.
“Được.” Dae Chil từ trước tới nay rất dễ bị bắt nạt liền cất sách, Junsu cùng Mập mạp thở dài trong lòng: Ai, bảo bối ký túc xá bọn họ lại ngạo kiều rồi!



Cậu có khuynh hướng yêu qua mạng thật sao?



Nhưng mà, đại thần là đàn ông, cậu cũng là đàn ông mà?



Hay là vì ID nữ khiến nội tâm cậu vặn vẹo, cho nên mới cảm thấy ở bên đàn ông cũng được?!



OMG! Kim Jae Jae cậu thích mấy bạn gái đáng yêu mà (⊙v⊙) Chắc chắn như vậy!



Trong lúc bạn học Kim Jaejoong bị ba chữ yêu qua mạng kích thích đến mức không tìm thấy nam bắc, ra sức tìm lý do chứng minh mình thích con gái thì cách đó không xa, vị đại thần nào đó phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về ký túc xá, nhìn chằm chằm tầng trên, quét thẻ, vào cửa, quần áo cũng không kịp đổi liền đăng nhập trò chơi.



Biết sao được, ở xa điều khiển khiến anh không thể nào yên tâm bằng tự mình làm.



Hai người còn lại trong ký túc xá liếc nhau, đồng thời phàn nàn, “Này, hyung không thấy em à?”



“Vậy thì sao?”



“Vậy thì hyung phải chào hỏi em, em rất vất vả mới thỏa thuận được với Phương Hoa nha, không có công lao cũng có khổ lao mà.” Cậu thanh niên mặc áo sơmi hồng vắt chân nói.



“Ừ, vậy tối nay không cần em đổ nước rửa chân nữa.”



“…”



“Hyung à, lần trước, bé cải đã cự tuyệt đề nghị thêm hảo hữu của hyung rồi, hyung còn muốn thế nào nữa?” Một cậu nhóc ngồi bên kia vừa gặm Hamburger vừa cười tít mắt, trong nụ cười còn có muôn phần hả hê, “Hyung không đủ tiêu chuẩn đâu, người ta căn bản là khinh hyung chỉ là một ông già, hyung chuẩn bị nhiều như vậy chỉ có phí công thôi.”



“Shim Changmin, báo cáo nghiên cứu lần sau tự làm.”



“Hyung, em sai rồi, em có tội.”



Shim Changmin nhìn Jung Yunho yên lặng giải quyết toàn bộ những người đã từng mở miệng chửi bới Jaejoong, sau đó đánh chữ không ngừng, nhịn không được hỏi: “Hyung, hyung vẫn còn chưa ra tay?”



“Chưa đến lúc.” Đại thần tràn đầy tự tin, bé cải sớm muộn gì cũng về tay anh, so với việc chủ động ra tay, anh càng muốn nghe bé cải mở miệng trước.



Anh thích nhất là thả con săn sắt bắt con cá rô nha.



“Cực kỳ âm hiểm.” Làm bạn cùng phòng hai năm, Shim Changmin chỉ nhìn nét mặt của anh đã biết rõ suy nghĩ của tên phúc hắc này.



Đàn em đáng yêu chưa từng gặp mặt à, cầu nguyện cậu không bị lão sói xám ăn tươi, Amen.



“Changmin, em không hiểu đâu, cái này gọi là nước ấm nấu ếch xanh nha, hyung ấy muốn chính là quá trình.”



Đại thần nghe xong lời Park Yoochun nói thì cười như xuân về hoa nở, nhưng độ ấm trong ký túc xá lại tiếp tục hạ thấp.



Người Jung Yunho anh nhìn trúng sao có thể để chạy thoát được.



Vốn định bước tiếp theo vẫn dùng chiến thuật dụ dỗ bé cải mắc câu, nhưng vì sự can thiệp của Park Yoochun, xem ra anh phải bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch rồi.



Ai, theo đuổi người ta không dễ dàng nha!



Ngón tay đại thần múa như bay trên bàn phím, mấy lời giải thích với Jaejoong vừa gõ trên cửa sổ chat lại bị xóa bỏ, sau đó khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị.



Có sẵn bia đỡ đạn Phương Hoa tuyệt thế ngu gì mà không dùng, lấy luôn việc đó kích thích bé cải nhà anh, vậy là tiện đôi đường.



Nhưng mà, đại thần rất nhanh nhận ra có chỗ không ổn!



Bé cải trốn tránh anh, một lần hai lần còn cảm thấy là ngoài ý muốn, nhưng mỗi lần chỉ cần là nơi anh xuất hiện, bé cải bỏ chạy so với Thích khách còn nhanh hơn, đây hẳn không phải lỗi giác của anh đúng không?



Trà lâu quăng cho nhân viên, lúc đánh quái thấy anh thì ngay cả đồ quái rớt cũng không nhặt, vừa online liền chuyển sang chế độ tàng hình, ngay cả mấy người bạn của cậu thấy anh cũng như thấy ôn thần, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.



Kim Jae Jae biệt nữu, đại thần rất đau đầu, nhưng nghĩ lại, hẳn bạn nhỏ Kim Jae Jae có tình cảm với anh thì mới như vậy đi.



Xem ra, chiến lược của anh khá chuẩn, cần phải thả dây câu dài hơn nữa mới được.



Ngay lúc đại thần đắc chí, cảm thấy mọi việc đang tiến hành không chút sai sót, có một chuyện xảy ra khiến cho anh trở tay không kịp, thiếu chút nữa thành công dã tràng!







[1] Tĩnh tâm khẩu phục: Một loại thuốc bên Trung dành cho phụ nữ khi đã mãn kinh.



[2] Bác gái – Hán Việt là Đại di mụ. Ý chỉ: người đến bất ngờ, không được mong đợi.



[3] Có một chân: Thường chỉ quan hệ nam nữ bất chính.