Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 19 : Phong ba áo len

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Ba ngày liên tiếp, S thị sáng sớm đều là sương mù bao phủ. Gió lạnh vừa thổi, lá cây phiêu diêu rơi rụng, trên đường nhỏ trong tiểu khu một mảnh vàng óng. TV đưa tin tức, ra đường cần mặc nhiều quần áo, hiện tại đang là mùa tỷ lệ phát sinh cảm mạo cao. Tiêu Trần tranh thủ lúc rảnh rỗi, vì người nhà Kỉ Tích làm vài cái áo len, nhờ Kỉ Thi mang về đại trạch phân phát.



Cuối tuần nếm qua cơm tối, Kỉ Tích Tiêu Trần sớm rửa mặt, ở trên giường nói chuyện phiến xem TV.



“Gần đây không có gì hay để xem.” Tiêu Trần không ngừng ấn điều khiển từ xa, màn hình nhấp nháy nhấp nháy biến ảo. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một gương mặt quen thuộc. “Ai! Kỉ Tích, kia không phải Nhị ca của em sao?” Tiêu Trần vỗ vỗ Kỉ Tích, tò mò hỏi.



“Đêm nay, chúng ta may mắn mời được đạo diễn nổi tiếng, đồng thời cũng là người mẫu quốc tế Hưu Minh tiên sinh, đến chương trình Phỏng vấn người nổi tiếng của chúng ta” MC trong TV lập tức giải thích nghi hoặc cho Tiêu Trần.



Kỉ Tích bổ sung: “Hưu Minh là nghệ danh của Nhị ca. Trong mấy anh em tụi em, anh ấy giống mẹ nhất, thích làm náo động.”



Tiêu Trần nhìn Kỉ Hưởng Vân trong màn hình, cười tủm tỉm nói: “Kỉ Tích, em xem, Kỉ Hưởng Vân mặc áo len anh đan. Rất đẹp a!”



Áo len của Kỉ Hưởng Vân là áo chui đầu, Tiêu Trần dùng sợi len thô màu cafe đan ở dưới, lại đan sợi len mỏng màu trắng sữa ở trên tạo thành thiết kế tinh tế tỉ mỉ. Áo len này, trong hào phóng không mất tao nhã, trong yên tĩnh lộ ra phóng khoán, cùng khí chất Kỉ Hưởng Vân phối hợp vừa đúng. Tiêu Trần không khỏi vì mắt thẩm mĩ của mình trầm trồ khen ngợi.



Kỉ Tích nhìn nửa ngày, buồn thanh nói: “Cho ảnh mặc rất đáng tiếc.”



^_^ Kỉ Tích ghen tị. Tiêu Trần tới gần tiểu tình nhân, đem cổ khêu gợi hướng tới môi đối phương, tùy ý hắn khẽ cắn. “Kỉ Hưởng Vân là ai vậy nha? Là ca ca Kỉ Tích a. Cho nên, anh mới đan áo cho hắn. Kỉ Tích như thế nào hâm mộ ngược hắn?”



Hắn biết Trần Trần yêu ai yêu cả đường đi, nhưng nhìn Kỉ Hưởng Vân đắc ý thế kia, trong lòng liền lên men. Kỉ Tích kéo Tiêu Trần qua, đem anh đặt trong lòng, dựa vào mình xem TV.



Tiêu Trần cảm giác được chồng ủy khuất không nói gì, anh vuốt ve bàn tay Kỉ Tích đặt bên hông chính mình, yên lặng trấn an. Trộm cười, Kỉ Tích giống như một con chó lớn rầu rĩ không vui, dính bên người chủ nhân giả bộ cáu kỉnh.



“Hưu Minh tiên sinh đạo diễn phim điện ảnh hay truyền hình đều được nhiều khen ngợi. Tôi cũng rất mê phim của ngài. Xin hỏi, ngài gần đây có đề tài nào muốn nếm thử hay không?” Nữ MC xinh đẹp thân thiết hỏi.



Kỉ Hưởng Vân một bộ phong cách qúy công tử, hai tay đan lại đặt trên chân, hướng về camera tặng một nụ cười miễn phí nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi khá quan tâm phim kinh dị.”



“Hưu Minh tiên sinh, vẫn thường tiếp xúc các thể loại văn nghệ, võ hiệp, chiến tranh hoặc là khoa học viễn tưởng. Loại hình kinh dị, hình như là lần đầu tiên đề cập đến?” Nam MC hoàn toàn bị vứt bỏ một bên, hợp thời nói vài câu.



Hỗn đản! Kỉ Tích trong lòng tức giận mắng.



Quả nhiên, Kỉ Hưởng Vân nhẹ cười nói: “Mọi việc đều có lần đần tiên, tôi ưa khiêu chiến. Bất quá, tôi nghĩ hẳn là không có gì phiêu lưu, dù sao fan sách Thanh Không rất nhiều.”



O_O Kỉ Hưởng Vân này xem như bánh ít đưa qua, bánh quy đưa lại sao? Mình tặng hắn một kiện áo len, hắn muốn đem sách mình quay thành phim điện ảnh làm hồi đáp? Tiêu Trần xem màn hình, cảm thấy cánh tay bên hông nắm thật chặt.



“Thanh Không?” Nữ MC tò mò hỏi: “Tiểu thuyết gia mới nổi à? Tôi cũng chưa nghe nói qua.”



“Cô không biết cũng không sao, đó là thể loại người trẻ tuổi thích xem.” Kỉ Hưởng Vân ba lạng đẩy ngàn cân nói.




…..



Chờ đợi, không có hồi âm. Khương Như củng cố lá gan, tiếp tục nói: “Kỉ Tích, không phải kêu Tiêu Trần đan không công. Các dì nói một cái mười vạn cũng được, con xem được không?”



“Mẹ nói xem?” Ba —–! Kỉ Tích mạnh dập điện thoại.



Khương Như ôm tai suýt nữa bị chấn điếc, tức giận nói: “Xem, tôi nói không được mà?”



……



Một tuần sau ——



“Đám paparazi đó thật sự là dai như đĩa! Em làm sao xuất môn a?” Kỉ Hưởng Vân ôm đầu càu nhàu.



Kỉ Thi cười trêu nói: “Ai bảo em trong lúc phỏng vấn nói như vậy? Xứng đáng!”



“Trời ơi! Phải bao lâu mới buông tha tôi a? Nhà máy, hiệu buôn, thợ đan áo len, người mẫu thời trang, một đám gọi điện thoại hỏi em lai lịch áo len. Lại còn có người, lấy dao uy hiếp không cho em kết hôn.” Kỉ Hưởng Vân gục ra bàn gỗ lim nói: “Càng đáng sợ chính là, tiệm may nhỏ may đồ cho em. Em lại chưa nói thích áo len, vì cái gì mấy cô mới gặp vài lần đều gửi áo len cho em a?”



Kỉ Thi chọn mi nói: “Muốn hay không phái cho em hai bảo tiêu che chắn?”



>_

Khương Như liếc trắng mắt Kỉ Hưởng Vân nói: “Con coi như còn tốt đó! Mẹ thật sự là trong ngoài không phải người, Đổng phu nhân bọn họ sảo đòi áo len, Kỉ Tích phòng mẹ giống như phòng cướp.”



Kỉ Vinh uống ngụm trà, chen vào nói nói: “Ai kêu em thích khoe ra! Hiện giờ, cảm thấy tốt không?”



>0

Kỉ Thi, Kỉ Vinh trộm sờ áo len trên người cười nói, loại chuyện tốt này nên vụng trôm vui trong lòng. Nếu không, còn không chọc người người đỏ mắt, gà bay chó sủa!



Nhà Tiêu Trần, phòng khách.



“Kỉ Tích, không cần đem hành tunh Nhị ca em cho phóng viên. Cũng thả cho mẹ em một con ngựa, đừng gọi người tẩy não bằng hữu mẹ nói áo len anh đan có bao nhiêu tốt đẹp.”



Kỉ Tích đẩy laptop, ôm cổ Tiêu Trần trên sofa, gian trá cười nói: “Nếu Trần Trần khuyên em, như vậy tạm tha bọn họ.”



―_―/// Một cái áo len nho nhỏ, đều có thể làm nên phong ba như vậy, nhân sinh thật sự là nơi nơi tràn ngập tình cảnh mãnh liệt a!