Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 23 : Chuyện ma đêm khuya

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Mọi người có lẽ đều gặp qua biển rộng xanh thẳm, vậy bạn từng thấy biển màu xanh biếc chưa? Vạn cây trúc ở trong gió lay động, giống như những cơn sóng xanh dợt dờn trên biển. Trong phút chốc trúc xanh lắc lư, khi gió lướt qua chóp mũi lữ khách, hương trúc sâu kín thấm vào ruột gan.



Sinh viên D đại tranh nhau chen chúc xuống xe, sợ không kịp cảm thán vẻ tráng lệ trước mắt. Giáo viên nhanh chóng triệu tập đám sinh viên sớm không yên lòng, phát cho mỗi người một bản đồ hướng dẫn du lịch, dặn dò giữa trưa ngày hôm sau, ở địa điểm chơi thuyền hồ Thanh Long tập hợp. Cũng đề nghị nhóm sinh viên bốn người một tổ, sáu người một nhóm, nếu có người bị lẻ, thì cùng với giáo viên du ngoạn.



Tiêu Trần đang cầm bản đồ trong tay nhìn kỹ, phía trên ghi đủ loại địa điểm tham quan, đều nằm trên một con đường nhỏ dài xuyên qua rừng trúc. Chỉ cần không rời khỏi đường chính, tuyệt đối không thể lạc người, chẳng trách giáo viên có thể để sinh viên phân tán hoạt động. Hội sinh viên tìm tìm kiếm kiếm, có thể tìm được địa phương như vậy, cũng thật là dụng tâm lương khổ.



“Nơi chúng ta đang đứng là Thúy Môn Quan, anh xem, ở chỗ này.” Bạn gái Phi Phi bên cạnh Hợi Nhẫm Tĩnh, lại gần Tiêu Trần, ngón tay sơn bóng lấp loáng chạy dọc theo đường nhỏ màu đỏ trên bản đồ, một bên đề nghị: “Đi xuống là thôn Long Khánh, ngay phụ cận hồ Thanh Long. Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, không bằng chúng ta đi hồ Tre Ngà ngủ một đêm, sáng mai lại đến thôn Long Khánh.”



Dư Thịnh nghĩ nghĩ hỏi: “Ngày mai đi tới kịp không?”



Phi Phi cười nói: “Khẳng định tới kịp. Chính là bởi vì gần quá, em mới nói đi hồ Tre Ngà. Bằng không, tương đương cả ngày phải ngốc ở thôn Long Khách, không có ý nghĩa?”



“Ai nha! Anh cũng đừng lo lắng.” Quả Lâm vỗ vai Dư Thịnh dịu dàng nói: “Phi Phi là phó hội trưởng hội sinh viên, đã tới nơi này trước, hết thảy đều lên kế hoạch tốt rồi.”



Phi Phi đánh Quả Lâm một cái, cười mắng: “Thối cô nương, chọc tớ sao? Cái gì phó hội trưởng, bất quá là lao động không công thôi. Cũng không giống như cậu, một thân ẵm hai chức, không chỉ có trưởng hội ca kịch, lại là ủy viên tuyên truyền của hội sinh viên. Dư Thịnh, anh phải nhanh chút, Quả Lâm bị rất nhiều người theo đuổi nga!”



Đoàn người đang cười đùa, một nữ sinh viên đi qua trước mặt mấy người dừng cước bộ, hướng Phi Phi cười nói: “Tiểu Phi, nhanh như vậy đã tìm được bạn trai? Như thế nào không giới thiệu cho tôi một chút?” Mắt nữ nhân loé sáng nhìn Tiêu Trần bên cạnh Phi Phi.



“Ai yo! Tôi nói Thiến đại mỹ nhân, cô đã muốn có hội trưởng hội sinh viên của chúng ta bên người, còn ngại không đủ a?” Quả Lâm liếc mắt nhìn Thiến Khuynh, vẻ mặt hứng thú, cánh tay trái khoác tay Dư Thịnh, nồng nàn dựa vào đầu vai bạn trai, giọng mỉa mai cười nói.



Thiến Khuynh dậm chân, túm nam nhân sau lưng quay đầu bước đi, còn không quên mắng một câu. “Hiếm lạ gì chứ!”



“Ai a? Đây là?” Ánh mắt Hợi Nhẫm Tĩnh đi theo bóng lưng xinh đẹp của Thiến Khuynh, biến mất trong rừng trúc, mê mang chưa hoàn hồn.



Phi Phi lặng lẽ nhéo Hợi Nhẫm Tĩnh một phen, quát: “Trư Bát Giới còn muốn ăn thịt thiên nga! Ả chính là hồng lâu rất nổi tiếng ở D đại chúng ta, muốn đặt ả lên đầu xum xoe có khối người, không tới phiên anh.”



Quả Lâm hèn mọn nhìn phương hướng Thiến Khuynh biến mất, hừ lạnh nói: “Ả thích nhất đoạt bạn trai người khác, bởi vì trong nhà có nhiều tiền, chuyên đùa giỡn tính tình tiểu thư. Em cảm thấy được, quỳ gối dưới váy ả, đều là lũ không có mắt.”



“Được rồi, nhắc tới ả làm chi!” Phi Phi kéo tay Quả Lâm, dẫn đầu đi vào đường mòn dài xanh um tươi tốt.



Hồ Tre Ngà lệch khỏi quỹ đạo đường chính, đám người Tiêu Trần đi bộ xuyên qua rừng trúc rậm rạp. Nơi đây không hổ là biển rừng, trúc to mà khỏe, lá dài và to, một ngọn gió lớn thổi qua, thanh âm xào xạt vang lên không ngừng bên tai. Trên mặt đất thưa thớt mọc mấy búp măng, ở trong biển trúc sâu thẳm trong lành, càng thêm không ít sức sống.



“Trần Trần, lạnh không?” Kỉ Tích nhích lại gần Tiêu Trần nhỏ giọng hỏi. Trong rừng trúc rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió thổi trúc lay xào xạt, ngay cả tiếng chân chạm đất rất nhỏ, cũng nghe được rõ ràng.



Kỳ thật, độ ấm trong rừng trúc cùng bên ngoài cũng không khác nhau, nhưng rừng trúc làm cho người ta cảm thấy thâm trầm tịch mịch, khiến cho tâm lý mọi người sinh ra cảm giác quạnh quẽ, nhịn không được rùng mình.



Tiêu Trần mỉm cười nói: “Anh không lạnh. Kỉ Tích, khó trách cổ nhân nói, thà rằng ăn không có thịt, không thể sống không có trúc. Rừng trúc này thật sự rất đẹp, không thể tưởng được, cây trúc có thể còn cao hơn so với cây.



“Trần Trần, thích như vậy, khi trở về ở biệt thự của mình trồng một mảnh.” Kỉ Tích lấy lòng nói.



Không đợi Tiêu Trần đáp ứng, Hợi Nhẫm Tĩnh đã đánh đánh vai Kỉ Tích, trừng mắc nhìn chọc ghẹo nói: “Thê nô a, thê nô!”



Tiêu Trần nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, để tôi chụp cho anh cùng Phi Phi một tấm ảnh ha?”



>_



Hợi Nhẫm Tĩnh cũng coi như có chút thông minh, Tiêu Trần nhẹ nhàng chỉ điểm một cái, liền sáng tỏ đại ý. Đành phải ngoan ngoãn quắp đuôi làm người, không dám lại trêu ghẹo hai phu phu ngọt ngào.



“Mọi người xem, tới rồi!” Quả Lâm nâng ngón tay chỉ tòa kiến trúc bảy tầng lầu cách đó không xa, kéo Dư Thịnh tăng nhanh cước bộ.



Khách sạn đặt tại bên bờ bích thủy mờ mịt, hồ nước gợn sóng lăn tăn, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối. Trong sóng phản chiếu hinh ảnh của trúc, cùng thân cây trong gió đồng loạt lay động, giống như xa cùng hô ứng. Những chiếc lá trúc bên bờ theo gió bay vào hồ nước, xuôi dòng rồi biến mất.



“Cảnh họa ý thơ, đều ở trong này.” Tiêu Trần Kỉ Tích dọc theo bờ hồ, thưởng thức cảnh đẹp tú lệ, bất tri bất giác đi vào trước nhà nghỉ.



Khách sạn xây bằng đá trắng, bốn phía đều là tre ngà, kiểu dáng bình thường nhưng hào phóng tao nhã. Bước vào đại sảnh, trên vách tường treo bức tranh cổ làm từ trúc, hoặc là câu thơ ai cũng thích. Bên phải đặt bàn trúc ghế trúc, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, có thể xem phong cảnh hồ Tre Ngà. Không được hoàn mỹ chính là, bên trái quầy tiếp tân có rất nhiều người, đem bầu không khí cổ kính trong phòng, phá không còn nửa điểm.



“Tôi đi đăng kí.”



Dư Thịnh vừa muốn đi đến quầy, bị Quả Lâm một phen giữ chặt. “Em đi. Không phải chỉ ba gian sao? Em, Phi Phi, Dư Thịnh cùng Hợi Nhẫm Tĩnh, Tiêu đại ca cùng Kỉ Tích, chút tiền ấy em còn có thế trả.”



“Như thế nào có thể để các em mời khách.” Hợi Nhẫm Tĩnh ngăn cản nói.



“Có sao đâu? Nếu không, cơm chiều các anh mời là được.” Quả Lâm sảng khoái nói.



“Được rồi, đừng đẩy nữa.” Phi Phi cười đem mọi người đến ghế trúc, trái phải vỗ tay, giải quyết dứt khoát nói: “Em đi thuê phòng, các anh ở đây ngồi một chút. Chờ em!” Đừng nói, quả thật có tư thế phó hội trưởng.



Tiêu Trần thư thư phục phục dựa vào ghế trúc, nhìn hồ nước bên cạnh, ngẫu nhiên một con chim nhỏ bay qua, tạo nên điểm điểm gợn sóng.



“Như thế nào, mệt mỏi?” Kỉ Tích lo lắng hỏi.



“Không.” Tiêu Trần lắc đầu nói: “Kỉ Tích, em nhìn hồ này. Nếu, chỗ chúng ta ở có, thật là tốt biết bao a?”



“Đúng vậy. Ngày nghỉ chúng ta cùng nhau ngồi bên hồ câu cá, chạng vạng dắt tay quanh bờ hồ tản bộ, ôm Trần Trần cùng thưởng thức cảnh mặt trời lặn ngày hôm đó. Thật là đẹp?” Kỉ Tích không dấu vết nắm tay Tiêu Trần, trong đầu phác thảo cảnh tượng ấm áp.



Tiêu Trần quay đầu lại nhìn Kỉ Tích, cười nói: “Anh cũng nghĩ giống em.”



Quả Lâm liếc Dư Thịnh há hốc mồn nhìn hai người Tiêu Kỉ, ngọt ngào cười nói: “Tiêu đại ca cùng Kỉ Tích, gặp được hai người, em mới biết được cái gì gọi là thần tiên quyến lữ. Em cũng nhận thức mấy người bạn trong vòng luẩn quẩn, đều phi thường không như ý. Lén lút hẹn hò, ấp úng nói chuyện yêu đương, dáng vẻ không giống hai người tự nhiên tiêu sái như vậy.”



“Tụi anh là theo tự nhiên. Dù sao, người vì mình mà sống thôi.” Tiêu Trần thản nhiên nói.



“Những lời này nói quá đúng.” Hiện giờ, Hợi Nhẫm Tĩnh đối Tiêu Trần như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Chỉ sợ anh mang thù, ở bên tai vợ mình nói vài câu, bảo mình chịu sao nổi.



Dư Thịnh phụ họa nói: “Tiêu Trần lời này hay lắm, cả đời ngắn ngủi, làm chi tự tìm đau khổ. Muốn làm cái gì liền làm cái đó, sống mới tự tại a!”


Quả Lâm nhìn ánh mắt Kỉ Tích, lại nhìn sang Phi Phi, lắc lắc đầu.



“Tôi nghĩ, hỏi Hợi Nhẫm Tĩnh, hắn cũng sẽ nói lúc ấy Phi Phi không có trong phòng. Hắn nghĩ, Hẳn là Phi Phi đi cách vách tìm Quả Lâm. Phi Phi quả thật đi nói chuyện, nhưng là cùng với người bị hại, ở 603.”



“Những gì các người nói đều là giả thiết!” Phi Phi nâng mặt lên, trừng mắt Hai người Tiêu Kỉ nói: “Thời điểm trở về, đồ vật của các người không phải đều hảo hảo ở 602 sao? Nếu giống như các người nói, như vậy ba lô linh tinh, hẳn là ở 502 mới đúng.”



Tiêu Trần thật sâu nhìn Phi Phi nói: “Cô cùng Quả Lâm quay về phòng nghỉ không phải sao? Hơn nữa nói tới cái chìa khóa. Trên lầu 6, thực tế là thời điểm ở lầu 5. Cô không đem chìa khóa cho chúng tôi, liên tiếp mở ba cửa phòng, làm ra bộ dáng cho chúng tôi chọn. Cố ý quên đưa chìa khóa cho chúng tôi, bởi vì chìa khóa kia là chìa khóa mở cửa phòng tầng 5, là chìa khóa cô phải lập tức đưa cho tiếp tân trả phòng.”



“Ở trong thang máy xuống lầu, cô sợ chúng tôi nhìn ra thang máy lệch một tầng. Phất tay hấp dẫn chúng tôi chú ý, đưa cho chúng tôi chìa khóa, cái cô đưa cho tôi là 603, không phải 602. Nhưng trong thang máy ánh sánh không tốt, tôi cũng không nhìn kỹ.” Tiêu Trần thở dài nói: “Lúc sau, cô chỉ cần lại làm ba việc, một là đem hành lý của chúng tôi, từ tầng 5 đổi đến tầng 6. Hai là trả chìa khóa tầng 5, ba là dán lại số phòng ở tầng 5.”



Kỉ Tích vỗ vỗ vai Tiêu Trần, ý bảo anh nghỉ một lát, chính mình mở miệng tiếp: “Cho dù Quả Lâm không quên camera, cô cũng sẽ lấy cớ quay về nhà nghỉ. Trong tay cô chỉ thiếu một thẻ từ không dùng đến, chính là của phòng giấu xác, phòng cô chuẩn bị cùng Hợi Nhẫm Tĩnh ở.”



“Em vẫn còn vào phòng lấy camera.” Quả Lâm cãi lại nói.



“Phi Phi ở trong thang máy đưa cho cô là chìa khóa phòng 504, lúc cô cùng cô ấy vào phòng, cô có vào WC hay không? Đã từng buông chìa khoác xuống?”



Quả Lâm trầm mặc không nói, đáp án rõ ràng.



“Sau khi cầm camera, Quả Lâm cô nhất định xuống lầu trước. Phi Phi lập tức quay lại mở cửa phòng chúng tôi, đem đồ vật chuyển lên lầu 6.”



Dư Thịnh nói: “Kia đồ của Hợi Nhẫm Tĩnh thì sao? Chìa khóa phòng 603 trong tay Tiêu Trần, cô ấy không phải không vào được sao?”



“Cô ta không cần đi vào. Chỉ cần đặt trong ba lô, buổi tối trở về phòng, lại lấy ra là được. Hợi Nhẫm Tĩnh không phải bị Phi Phi chuốc rất nhiều rượu sao? Cậu nói, hắn trở lại phòng, còn có thể xem đồ chính mình có ở chỗ cũ hay không?” Kỉ Tích nhún nhún vai nói: “Đây là vì sao, Phi Phi phải phối hợp một nam một nữ trong phòng. Đã có thể dễ dàng cầm chìa khóa, còn có thể không để người ta nghi ngờ.”



“Còn có thể có căn cứ ngoại phạm, bởi vì chìa khóa của cô ta trong tay tôi. Ai biết, trong phòng 603 đã có người đang giãy giụa?” Tiêu Trần bổ sung nói: “Phi Phi, vì để trì hoãn thời gian tử vong, cô nhất định làm đối phương hôn mê, đem người trói lại bỏ vào bồn tắm, mở nước nhỏ giọt, canh tốt thời cơ đem người dìm chết, đúng hay không?”



“Nói giỡn! Cậu không có giết người. Sao có thể, người chết là Thiến Khuynh?” Quả Lâm nhìn sang Phi Phi, mãnh liệt lắc vai cô nói: “Sau khi trở về phòng lấy camera, tớ xuống lầu trước, thấy hội trưởng đang đi tìm Thiến Khuynh. Chẳng lẽ, khi đó, cậu đang làm những việc này? Đem đồ chuyển lên tầng 6, dán lại số phòng sai, lại đến bàn đăng kí trả lại chìa khóa tầng 5. Sau đó, trộm đem thẻ từ phòng 604 bỏ vào túi tớ?”



Quả Lâm lạnh lùng quát: “Hội trưởng hắn phụ cậu, Thiến Khuynh là hỗn đản! Chính là, vì vậy mà giết người, đáng giá sao? Cậu ngẫm lại a?”



“Có cái gì đáng giá hay không?” Phi Phi đẩy Quả Lâm ra cười lạnh nói: “Khi tôi bị Thiến Khuynh đẩy ngã phải sanh non, bắt đầu từ thời khắc đó, tôi đã bày tính tình huống này. Không ai biết đến đứa nhỏ, không ai biết tôi có bao nhiêu hận, càng không ai biết tôi hối hận rất nhiều! Hối hận nhận thức tên mặt người dạ thú này!”



“Tôi trước kia cùng hắn tới nơi này, cảnh sắc hồ Tre Ngà làm cho tôi lưu luyến không quên. Đối với thang máy khách sạn lại đặc biệt nhớ kĩ. Tôi biết, tới nơi này, hắn nhất định sẽ mang Thiến Khuynh đến hồ Tre Ngà ở một đêm.” Phi Phi nhe răng cười nói: “Hắn cho dù không đến, còn tới ba ngày hai đêm, tôi cũng không tin không giết được Thiến Khuynh con tiện nhân này!”



Ầm ầm ——



Phi Phi trong tiếng mưa rơi thê lương, xoay người đối diện Tiêu Trần nói: “Anh như thế nào hoài nghi tôi?”



“Cô thừa nhận?”



“Tất cả mọi người là người thông minh. Nếu, các người đã biết chuyện. Tra dấu vân tay tầng 5, lập tức liền hiểu được chân tướng. Huống chi, tôi sớm không để ý tới sống chết.”



Ánh mắt Tiêu Trần từ gương mặt Phi Phi, nhìn về phía tay cô. “Móng tay cô sơn bóng đúng không? Ở Thúy Môn Quan cô đề nghị đến hồ Tre Ngà, khi chỉ đường trên bản đồ, tôi nhìn thấy móng tay bóng loáng, cảm thấy kì quái.”



“Kì quái cái gì?”



“Một nữ sinh viên sơn móng tay không kì quái. Quái chính là, sơn bóng, lại sơn dày như vậy. Nếu nói vì đẹp, vậy sao không sơn đỏ đi? Tôi nghĩ đến trong một câu chuyện, nói có người vì để không lưu lại dấu vân tay, sơn thẳng lên mặt trong ngón tay.” Tiêu Trần toàn bộ vạch trần: “Tôi là người viết tiểu thuyết, lòng hiếu kì đặc biệt cao. Biểu hiện của cô ở trong thang máy, hành động một lần mở ra ba cửa phòng, ra khách sạn lại vòng về lấy đồ…. Huống chi, cô đối với nơi này rất quen thuộc. Cảm giác thuần thục đó, thật sự là một lỗ hỏng.”



“Anh chỉ là hoài nghi, như thế nào sẽ nghĩ đến tôi giết người?”



“Buổi tối trở về, nhân viên trong khách sạn đều vội vàng không biết làm cái gì. Cho nên, tôi gọi điện đến phòng trực, lớn mật hỏi một chút, nói người còn chưa tìm được sao? Bọn họ nói cho tôi biết, đang hết sức tìm.”



Kỉ Tích bên cạnh nhìn rừng trúc trong mưa gió, giống như sóng lớn đen thẳm, mãnh liệt phập phồng. “Trên lầu không có camera, nhưng cửa lớn thì có. Trong nhà nghỉ lạc mất người, thật sự rất kì quái không phải sao? Phi Phi, về sau tìm người chết thay, phải tìm người ngốc một chút.”



“Tôi thật tìm người ngốc.” Hốc mắt Phi Phi đong đầy nước mắt, mơ hồ nhìn Kỉ Tích, nghẹn ngào nói: “Hợi Nhẫm Tĩnh đã kết hôn đi? Tôi chính là chọn hắn không chung thủy như vậy. Ai biết gặp phải các người đâu?”



“Cô hiện tại có hai lựa chọn, trốn hoặc là tự thú.” Tiêu Trần tiến lên vỗ vỗ vai Phi Phi nói: “Phi Phi, mọi người đều ích kỉ, tôi không muốn ba ngày hai đêm kế tiếp phải ngồi cảnh cục. Đem Hợi Nhẫm Tĩnh lôi qua phòng Dư Thịnh đi, tôi làm như không có chuyện này. Cô có thể nói với cảnh sát là trong lúc tức giận, lỡ tay đem người dìm chết.”



Nhìn theo Phi Phi mờ mịt trở lại phòng, Kỉ Tích đem thẻ từ ném cho Dư Thịnh đối diện đang dại ra, quát: “Đi giúp cô ấy.”



“Quả Lâm, cô từ từ.” Tiêu Trần đưa tay ngăn chặn Quả Lâm muốn đi, lãnh đạm nhìn cô nói: “Cô là bạn Phi Phi, hiểu rõ nhất cử nhất động của cô ấy. Cô ấy hôm nay khác thường, tôi không tin cô nhìn không thấy. Bởi vì, cô ghen tị Thiến Khuynh, thích hội trưởng, cho nên lợi dụng tay bạn tốt, loại bỏ tình địch. Nếu nói, Phi Phi là bởi vì tình cảm khó khăn, mà trở thành quỷ giết người. Như vậy cô, chính là quỷ ích kỉ bất nghĩa hại bạn, trơ mắt nhìn cô ấy chết đuối trong nước bùn!”



Ầm —–



Một tiếng sấm đánh cho Quả Lâm đỏ mặt tai hồng, Tiêu Trần buông tay ra nói: “Cô đi đi. Phải biết rằng, không phải bạn bè đều dễ lừa như vậy. Ác giả ác báo, công bằng tự nhiên ở lòng người.”



Kỉ Tích đứng ở cửa, thu hồi thẻ từ Dư Thịnh đưa tới, nhìn theo bằng hữu sắc mặt xanh mét đóng cửa phòng. Kỉ Tích đẩy cửa, quay về trên giường cùng Tiêu Trần gắt gao ôm nhau. Tắt đèn, đồng loạt nhìn mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ.



“Kỉ Tích, bọn họ kể chuyện ma, trong lời nói ẩn lời nói. Trong chuyện của Phi Phi, cô chính là nữ nhân kia, không oán không hối hận trả giá, lại chiếm không được kết cục mình muốn. Trong chuyện, cô có thể ta thứ người phụ lòng, trong hiện thực lại là kết cục gì đây?”



Trầm mặc một lát, Tiêu Trần đem đầu gác vào bên gáy Kỉ Tích, nói: “Trong chuyện của Quả Lâm, nàng chính là người trốn sau màn, vị hôn thê của sinh viên kia. Cô cho rằng chồng mình hoa tâm, nên dùng tay người khác diệt trừ. Không đánh mà thắng, mượn đao giết người, thật sự là cao thủ giả vờ.”



“Dư Thịnh tiểu tử kia, khỏi cần nói ra!” Kỉ Tích cố ý tức giận bất bình, đánh vỡ chủ đề thương cảm. “Cư nhiên, đem chính mình nói tốt như vậy! Mơ ước ai chứ! Trần Trần, về sau cách hỗn đản này xa một chút!”



Tiêu Trần hôn nhẹ hai má Kỉ Tích, cười nói: “Kể chuyện ma, viên mãn chấm dứt. Chuyện người khác, cùng chúng ta không quan hệ. Ngày mai còn muốn dậy sớm, ngủ đi.”



Kỉ Tích đóng cửa sổ, ngăn cách mưa gió kêu rên. Rừng trúc điên cuồng lung lay, giống như người lữ hành không biết vận mệnh phía trước, đang phải đau khổ giãy dụa.



Thế tục a, chính là quỷ sống mới càng đáng sợ. Các người nói có phải không?



Chạng vạng ngày hôm sau, Phi Phi được phát hiện trong phòng 403, trên ngực đầy máu tươi. Bên người cô nằm một nam nhân, bị đâm trúng cổ, mất máu quá nhiều mà chết. Đồng thời, Quả Lâm báo án, làm đương sự bị thỉnh vào cảnh cục, giải thích hết thảy.



Buổi chiều cách ngày, Tiêu Trần nghe được trong tổ E lan truyền tin tức ồn ào huyên náo, lặng lẽ đem đoạn ngắn trong máy ghi âm xóa đi. Anh tựa vào lòng Kỉ Tích ngẩng đầu nhìn biển trúc, trong lòng không khỏi cảm khái. Trong cuộc sống tình là chi, mà mặc kệ yêu hận, thẳng đến sinh tử cùng nhau.