Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 25 : Ngọt ngào ngày làm trâu làm ngựa

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Hồ Cầu Vồng cùng trấn Vạn Lí cách nhau không xa, đám người Kỉ Tích vội vội vàng vàng chạy vào trong trấn. Hợi Nhẫm Tĩnh thuê hai gian nhà nông trong biển trúc, Kỉ Tích liền ôm Tiêu Trần vào thẳng phòng tắm.



Cánh tay trái Kỉ Tích đỡ lấy Tiêu Trần, ngồi bên cạnh bồn tắm, vươn người ra mở nước ấm. Một lát sau, thử độ ấm. Cởi khăn lông bao quanh Tiêu Trần, ẵm anh vào trong bồn nước ấm. Theo sau, chính mình cởi quần áo, cũng nhảy vào trong.



“Trần Trần, đừng nghĩ nhiều.” Kỉ Tích ôm lấy Tiêu Trần, có chút tự trách nhìn vợ đang trầm mặc nói. “Không phải chỉ là ngay lúc du hồ bị ngã xuống sao? Bất quá là ngoài ý muốn a! Hiện tại, thời tiết lạnh, mới phải chịu khổ. Hai tháng trước, không biết chừng còn có người nhảy xuống bơi lội đó.”



Tiêu Trần thật cẩn thận nâng tay phải Kỉ Tích lên, kéo khăn quàng cổ ra, lộ ra mu bàn tay da tróc thịt bong. Đau lòng muốn rơi lệ, cái mũi chua xót khó chịu.



Tâm Kỉ Tích nhói một cái, sợ Tiêu Trần hao tổn tinh thần, bật người nắm cằm Trần Trần, hôn nhẹ lên đôi môi rốt cục có chút độ ấm, nói: “Trần Trần, em không đau. Anh lo lắng như vậy, khi tắm xong, Trần Trần bôi thuốc cho em, nha?”



Tiêu Trần ngơ ngác nhìn Kỉ Tích nửa ngày, cúi đầu hôn lên mu bàn tay bị thương của Kỉ Tích, đem cánh tay cường tráng nhu vào lòng thấp giọng nói: “Kỉ Tích, may mắn có em bồi ở bên người anh. Kỉ Tích, Kỉ Tích.”



Tình nhân với nhau, cần gì nói cảm ơn? Vô luận sinh tử đều cùng một chỗ. Kỉ Tích cảm thấy Tiêu Trần nhẹ nhàng một câu kia, lại bao hàm tình ý sâu nhất dành cho mình. Cái gì xin lỗi, cái gì cảm ơn, ở trong lòng hai người đều la dư thừa. “Trần Trần nói cái gì vậy! Anh là vợ của em, em đương nhiên nên che chở anh.” Kỉ Tích cười nói sang chuyện khác: “Hôm nay xem ra, em ở bên Mĩ chơi boxing, luyện bơi lội cũng không uổng phí. Trần Trần, sau khi trở về, em dạy anh học bơi đi?”



“Được.” Tiêu Trần gật đầu đáp ứng. Anh là nam nhân, như thế nào có thể trơ mắt nhìn người yêu vì mình gặp nguy hiểm? Cho dù không am hiểu, cũng phải vượt qua.



Kỉ Tích giúp Tiêu Trần tắm rửa, đem Trần Trần từ trên xuống dưới cẩn thận kiểm tra một lần. Trừ bỏ khi Tiêu Trần ngã vào hồ nước, cổ chân trái vướng vào lan can bè túc trực một chút, ngoài trẹo xương chân, không có trở ngại gì.



Hai người tắm rửa sạch sẽ, Kỉ Tích ôm Trần Trần vào phòng ngủ. Tiêu Trần vội vàng kéo balô qua, lấy ra thuốc sát trùng, giúp Kỉ Tích tiêu độc băng bó.



“Trong cái rủi có cái may, cậu cùng Kỉ Tích chỉ bị thương nhẹ.” Hợi Nhẫm Tĩnh ở cách vách tắm xong, cùng Dư Thịnh lại đây thăm. Hắn không ngờ được khi Tiêu Trần rơi vào trong hồ, Kỉ Tích nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy xuống theo, cái loại bộ dáng phấn đấu quên mình này, làm nạn nhân hắn quả thật cảm phục. Mà Hai người Tiêu Kỉ cảm tình cùng sinh cùng tử trong lúc đó, lại làm cho hắn hâm mộ.



Nhưng, Hợi Nhẫm Tĩnh trong lòng hiểu được. Nếu vừa rồi là vợ mình trượt chân rớt xuống, hắn sẽ sốt ruột, sẽ muốn tìm biện pháp cứu người, nhưng chính mình tuyệt không nhảy xuống nước. Có lẽ, đây là khác biệt về mức độ sâu nặng trong tình cảm?



Kỉ Tích đem ba cái gối ôm đặt ở đầu giường, để Tiêu Trần dựa vào nghỉ ngơi, cũng thay anh đắp chăn. Lập tức, xoay người cười nói: “Không phải nói, sau đại nạn tất có hạnh phúc sao? Tôi cùng Trần Trần cũng coi như qua cái kiếp nhỏ. Huống chi, Tái ông mất ngựa*, đâu biết là phúc?”



“Cậu thật không lo nghĩ.” Hợi Nhẫm Tĩnh kéo ghế trúc, ngồi trên giường nói giỡn.



Hợi Nhẫm Tĩnh nào biết rằng, hắn không phải là không lo nghĩ. Mà là, không muốn Trần Trần đem chuyện này nhớ kĩ, không thể quên. Kỉ Tích rót chén trà nóng, để cho Trần Trần uống, làm ấm lòng. Quay đầu tà mắt nhìn Dư Thịnh đứng một bên: “Ngồi đi, đứng ngốc ra đó làm gì?”



Dư Thịnh như được đại xá, tùy tiện ngồi xuống ghế dựa, an ủi Tiêu Trần: “Thế nào? Có thoải mái hay không?”



Tiêu Trần thản nhiên cười: “Còn được. Uống viên thuốc cảm mạo sẽ không sao.”



“Phòng cảm mạo a?” Hợi Nhẫm Tĩnh nhắc nhở nói: “Tiêu Trần, đừng uống thuốc. Kỉ Tích có bảo chủ quán nấu chén canh gừng mang lại đây, tính thời gian, cũng nên đến rồi.”



Vừa nói chuyện, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, bưng canh gừng đi vào.



Kỉ Tích nhận chén hỏi: “Bỏ đường chưa?”




“Phi Phi cùng Quả Lâm, anh đã quên sao?”



“Các cô cùng tôi có quan hệ gì? Tôi vì cái gì phải nhớ kỹ?” Kỉ Tích chê cười.



Dư Thịnh giống như lần đầu tiên nhận thức con người Kỉ Tích, không tin trừng lớn hai mắt. “Chẳng lẽ, bởi vì các anh cùng cô ấy không quen, liền trơ mắt nhìn người ta chết sao?”



Đồng tử Kỉ Tích phóng ra tầm mắt kinh người, miệng phun ra châm chọc sắc bén. “Dư Thịnh, ngày đó cậu cũng biết tiền căn hậu quả sự tình. Cậu cuối cùng không phải nằm trong phòng trốn tránh sao? Hiện tại, có tư cách gì ở trong này, ồn ào với tôi?”



Dư Thịnh trào dâng vẻ mặt tắc nghẽn: “Em là không có biện pháp. Nhưng là, các anh có a!”



“Có thì thế nào?” Kỉ Tích nhún vai nói: “Chiếu theo cậu nói, cô ta lợi dụng tôi, tôi còn phải đem hết khả năng vì cô bày mưu tính kế? Cô ta giết người, là chuyện có thật. Tôi không báo nguy đã tính là cô ta gặp may, câu nhưng lại muốn tôi giúp cô ta thoát tội, có phải hay không rất mơ mộng hảo huyền?”



“Hội trưởng sinh viên cùng Thiến Khuynh kia vốn là đáng chết, Phi Phi lại không có làm sai.” Dư Thịnh vẫn tiếp tục cố gắng.



“Mỗi sự kiện trên đời này, cũng không thể phân biệt đúng sai.” Kỉ Tích nhìn chằm chằm Dư Thịnh: “Chỉ chú ý đến năng lực cùng sức mạnh. Nếu cô ta thông minh, sẽ không thích nam nhân như vậy. Nếu năng lực của cô ta có thể tự bảo vệ mình, chuyện kia cũng sẽ không phát sinh. Xảy ra vấn đề, cô ta tự nhiên nên chịu trách nhiệm những chuyện đã làm, cùng người khác không quan hệ.”



“Nhưng, nếu không phải các anh nhìn ra manh mối….”



Ki tích cắt ngang lời Dư Thịnh, cười lạnh: “Cậu sao không nói vận khí cô ta không tốt? Cậu sao không trách chính mình tìm các cô làm bạn gái? Nếu không phải các cậu, tôi cùng Trần Trần cũng sẽ không gặp gỡ các cô. Có lẽ, cũng sẽ không có kết cục này.”



“Dư Thịnh, cậu chỉ nhìn một mặt tốt của thế gian, lại không nhìn thấy tàn khốc của nó. Cậu dựa vào cái gì muốn tôi cùng Trần Trần dung nhập vũng bùn này? Cậu không nên đem suy nghĩ của chính mình, áo lên trên người chúng tôi. Cậu cảm thấy Trần Trần đối với các cô mặc kệ không nói, thất vọng rồi, có phải hay không?” Kỉ Tích đứng dậy mở cửa phòng nói: “Dư Thịnh, cậu không phải đang yêu một người, mà là đang sáng tạo một vị thần có thể cho cậu chiêm ngưỡng!”



Kỉ Tích cười tiễn khách, đáy mắt không lưu chút độ ấm. “Trần Trần, sắp tắm xong rồi. Ngượng ngùng không thể giữ cậu, mời đi cho.”



Dư Thịnh suy sút cất bước, Kỉ Tích tiến vào phòng tắm ôm Tiêu Trần ra. Cơm nước xong, Kỉ Tích mở tứ chi nằm trên giường, để Trần Trần mát xa toàn thân cho hắn.



Tiêu Trần nắm chặt thời cơ khuyên giải. “Kỉ Tích. Ngày mai không cần cõng anh. Chúng ta toàn bộ hành trình ngồi kiệu đi?”



“Được.” Kỉ Tích sảng khoái nói: “Để bọn họ cùng em đấu một trận, chỉ cần thân thủ có thể thắng em, không thành vấn đề.”



>_

“Kỉ Tích, tắt đèn.” Tiêu Trần thở dài nằm xuống.



Ánh mắt Kỉ Tích thu hết thân ảnh của vợ nói: “Trần Trần, anh không phải đã quên cái gì?” Dứt lời, từ dưới gối đầu rút ra mảnh vải.



>_

Tắt đèn, Kỉ Tích trong bóng đêm trộm gợi lên khóe miệng. Hắn cõng Trần Trần du ngoạn, tuyệt không cảm thấy khổ. Có thể cùng người mình yêu, mỗi thời mỗi khắc dán lại cùng nhau, không phải bất luận kẻ nào đều kì vọng sao? Trần Trần không cần làm vẻ mặt đau khổ lo lắng, hắn còn thích thú a!