Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 29 : Bảo bối đừng khóc

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Từ khi [Trí mạng sợ hãi] khởi quay, Kỉ Hưởng Vân một người hai sức, nam chính kiêm đạo diễn. Vội đến đầu óc quay cuồng, không có thời gian về đại trạch. Tiêu Trần hiểu được, Hưởng Vân là không muốn nhìn thấy Kỉ Tích cùng mình thân thiết, để tránh thấy cảnh thương tâm. Nhưng mà, đáy lòng anh phiền muộn thản nhiên không dứt được, luôn luôn có cảm giác áy náy ta không giết người, người vì ta mà chết.



Sáng sớm hôm đó, Kỉ Tích sáu giờ xuống lầu tới phòng bếp nấu đồ ăn. Một phần đậu hủ non mềm, một bát sủi cảo thịt heo, một dĩa cá chép kho tàu, một hộp canh cá bạc, cộng thêm một rổ trái cây tươi mới. Làm xong món ngon mỹ vị, hắn lén lút ra hoa viên, bứt một bó hoa cúc xinh đẹp.



Trắng của ‘Thập Trượng Thùy Liêm’, ‘Ngọc Đường Kim Mã’; vàng của ‘Tây Hồ Liễu Nguyệt’, ‘Bộc Bố Khai Hoa’; xanh của ‘Lục Mẫu Đơn’, ‘Lục Thúy’; hồng của ‘Đạp Tuyết Tầm Mai’, ‘Thái Chân Hàm Tiếu’. Mỗi đóa hoa, đều là ngàn cánh vạn cánh, chồng chồng chất chất. Trong đó không thiếu mê hoặc và quyến rũ, không thiếu tiêu sái không bị ngăn cản, càng có cao quý hàm súc không mất đi.



(*mấy tên trên là tên của các loại hoa)



Đóa đóa hoa đều mang theo giọt sương, dưới ánh mặt trời lập lèo ánh sáng. Chúng nó như biết sinh hoạt ngắc ngủi, từng cành từng cành tùy gió thu bay múa, giống như cô nương xinh đẹp nhảy vũ điệu duy nhất cả đời. Là tráng lệ như thế, là chói mắt như vậy.



Kỉ Tích cắt xuống hoa cúc, dùng giấy báo bao lại một bó, nhét vào thùng xe. Mang theo cây búa, bình hoa nhựa lớn, băng keo trong, đồ ăn, đem Tiêu Trần ôm lên ghế phó lái, khởi động xe hơi rời khỏi đại trạch.



Các vị đoán không sai, mục tiêu hai người đi chính là nghĩa trang công cộng.



Nghĩa trang ngày mùa thu phi thường yên lặng, trử bỏ bên đường nhỏ có một gốc cây tùng bách xanh um, phóng mắt đều là mộ bia trùng điệp.



Kỉ Tích ôm Tiêu Trần đi đến trước bia mộ, từ trong túi nilon lấy ra khăn ướt, chà lau bụi bặm trên mặt bia. Sau đó, lấy ra hai cây đinh to gấp trăm lần bình thường, dùng búa gõ ngập vào bùn đất hai bên mộ. Ở trên đầu đinh không gỉ bọc một lớp keo vạn năng, đem bình hoa đặt trên này, chặt chẽ dính chắc.



Kỉ Tích mở chai nước khoáng, đổ vào bình hoa, cắm hoa cúc vào. Mộ bia tiêu điều, nhất thời sáng bừng lên. Kỉ Tích xoay người, mang lên một mâm đồ ăn, châm nhang. Lại cầm thùng thiết, bắt đầu đốt giấy tiền.



Giấy tiền vàng bạc từng tờ từng tờ, tiến vào biển lửa, nháy mắt hóa thành tro tàn. Khói bụi cuồn cuộn, đảo quanh Hai người Tiêu Kỉ rồi lượn lờ thăng thiên.




“Mẹ lần cuối cùng gặp anh, là bởi vì anh không thi đậu trung học, đã đánh mất mặt mũi của mẹ. Mẹ tát anh một bạt tay, nói không có đứa con này.” Tiêu Trần hít vào một hơi nói: “Cũng tốt, anh một người vô ưu vô lo.”



“Trần Trần, anh không phải một người.” Kỉ Tích ôn nhu phản bác. “Anh có em. Em sẽ cùng anh, cưng chiều anh. Cho dù trên đời này mọi người cùng anh là địch, em cũng sẽ đứng ở bên cạnh anh. Của em, chính là của anh, thân nhân của em, cũng là người thân của anh. Kỉ gia chúng ta, người nào không thích anh? Lúc turớc những người đó không có mắt, anh căn bản không cần hoài nghi tầm quan trọng của mình.”



Kỉ Tích hướng mộ bia vái ba cái, theo sau đẩy xe lăn, mang Tiêu Trần rời đi. Hắn nhìn trời hứa hẹn, đối bà ngoại đã mất của Tiêu Trần thề, hắn nguyện lấy hết thảy chính mình có được, đổi lấy Trần Trần hạnh phúc sau này. Chẳng sợ, chỉ là tươi cười trong nháy mắt.



Hai người lên xe, Kỉ Tích lái đến bờ biển. Bờ biển S thị đều là đá ngầm, sóng lớn màu xám, mang theo bùn cát nồng đậm. Gió thổi mặt biển, nhấc lên sóng to mấy trượng, đập vào đá lớn ven bờ,



Tiêu Trần nghe hơi thở sóng biển, anh thích tư vị mằn mặn này. Biển rộng, giống như nước mắt nhân sinh hội tụ, từng giọt từng giọt, chung quy dung hợp thành một mảng bàng bạc này. Ai có thể quên được, trước kia bất đắc dĩ, thống khổ, cùng bàng hoàng? Ai có thể khẳng định, đáy lòng chính mình không có phiến đại dương mênh mông này? Đã vượt qua gian khổ, nhưng tư vị chua sót, vĩnh viễn sẽ không thể quên đi.



“Kỉ Tích, anh nói với Hưởng Vân, anh ấy là người nhà anh yêu quý nhất.” Tiêu Trần dựa vào đầu vai Kỉ Tích, thở dài nói: “Anh ấy trong khoảng thời gian này không tới đại trạch, vì quay phim của anh. Trong phim trường nhiều người vây quanh bên người hắn như vậy, mà khổ trong lòng hắn có ai biết?”



Kỉ Tích kéo Tiêu Trần, ôm vào trong ngực nói: “Ai nói không ai biết? Trần Trần, không phải đang vì ảnh phiền não? Kỳ thật, Trần Trần không cần nghĩ nhiều như vậy. Chuyện anh hai anh một chút cũng không sai, ảnh yêu anh kìm lòng không được, anh từ chối anh ấy cũng đương nhiên.”



“Thất tình, rất đau a!” Mí mắt Tiêu Trần chảy xuống nước mắt, anh nhìn ra biển rộng xa xa, sâu kín nói: “Kỉ Tích, anh cũng không muốn để anh ấy nhớ lại như vậy.”



“Trần Trần yên tâm. Anh hai sẽ minh bạch.” Kỉ Tích dùng trán chạm trán Tiêu Trần, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt người yêu, dùng mâu quang dìm chết người đối diện Tiêu Trần. “Bảo bối, đừng khóc!” Anh biết không, lòng em cũng đi theo anh cùng rơi lệ.



Gió biển gào thét, phất qua đôi tình nhân ôm nhau, thổi quần áo phập phồng. Lại không biết, có phải hay không có thể thổi đi nỗi buồn trong lòng bọn họ.