Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 34 : Nhật kí sóc chuột

Ngày đăng: 20:32 19/04/20


Ngày thu gió lạnh dần, thổi tan từng cụm mây. Thái dương sắc vàng rực rỡ phát huy ánh sáng cùng nhiệt độ của bản thân, chiếu rọi mỗi một tấc đất. Trong vườn sau D đại trăm hoa khoe sắc, nụ hoa mềm mại cảm thụ được hào quang ấm áp, lớp sau tiếp lớp trước nở ra. Hoa quế năm nay lại khoan thai đến trễ, thẳng đến đầu tháng mười âm lịch, mới lặng lẽ nhú ra một sắc vàng nhạt. Gió nhẹ ngang qua, bí mật mang theo từng trận hương thơm, làm say lòng tâm hồn người.



Kỉ Tích cầm sách, dựa vào trên ghế đá, tắm ánh mặt trời. Nhan sắc lăng giác* phân minh, mày kiếm giương lên đặc trưng cho phát đạt, một đôi mắt lợi hại, giống như nhìn thấu nhân sinh, ẩn hàm ý cười nhè nhẹ. Mũi như đao cắt, xứng với đôi môi cánh hoa bạc tình, tuấn dật mà lạnh lùng như vậy. Hai tay khoanh trước ngực, Kỉ Tích nhắm mắt dưỡng thần, tự nhiên toát ra sự yên lặng tiêu sái cao quý, làm nữ sinh quanh thân âm thầm mơ mộng.



(*lăng giác phân minh cùng nghĩa với nhất thanh nhị sở, nghĩa là rõ ràng. Chữ lăng giác này có nghĩa là củ ấu, lúc edit search từ điển cũng không ra, sau này lên mục hỏi đáp trên baidu tìm mới biết =-=)



Bỗng nhiên, Kỉ Tích nhướng mi mở mắt, lấy ra di động trong túi quần, ấn nút trò chuyện. “Alô?”



“Kỉ Tích, là anh.”



Ánh mắt Kỉ Tích liền nhu hoà, duỗi người nói: “Trần Trần, ăn cơm trưa chưa?”



“Ăn rồi. Kỉ Tích, em hãy nghe anh nói. Sáng nay anh thức dậy, lúc muốn rời giường, em biết anh phát hiện gì không?”



Trần Trần tựa hồ thật cao hứng? Kỉ Tích gợn khóe miệng trêu ghẹo. “Chẳng lẽ, là Duyên Duyên tiểu gia hỏa này, trốn ở trong chăn?”



“Không phải Duyên Duyên. Nói ra cũng không dám tin, ở dưới gối đầu của anh, cư nhiên có hai con sóc chuột nhỏ trốn ở dưới.”



“Trần Trần, anh là đang vui mừng sao?” Kỉ Tích có chút không xác định.



“Đương nhiên rồi! Kỉ Tích, em không thích sóc chuột a?”



Không phải là con chuột sao? Trong đầu Kỉ Tích hiện lên con chuột trộm dầu bàn tay thật lớn, lông màu đen, miệng nhọn, kéo theo cái đuôi một thước. Quá ghê tởm, sinh vật nhiều nguy hiểm a? Tiếc rằng, vợ nói tốt, Kỉ Tích vẫn là trái lương tâm phụ họa.



“Trần Trần đừng nghĩ nhiều, anh thích, em sao có thể không thích được? Đúng rồi, con chuột biết cắn người, anh đừng tới gần a!” Kỉ Tích chuẩn bị cùng Trần Trần nói chuyện xong, lập tức bấm số lão Côn, bảo ông trộm đem con chuột có thể nguy hại sức khỏe Trần Trần xử lý. Trần Trần, nếu muốn thú cưng, hắn sẽ mua một con chó Shepherd (chó chăn cừu) hoặc Husky. Nghe nói Toy Poodle cũng rất tốt, nhưng vóc dáng nhỏ, không biết Trần Trần có thích hay không.



“Kỉ Tích, em buổi chiều mua lồng nhựa về. Cửa hàng thú cưng có, lồng chuyên nuôi hamster là được. Mua cái to chút, tốt nhất có trang bị vòng lăn. Anh hiện tại chỉ có thể tạm đem tiểu tử kia, bỏ trong hộp.



>_



“Được! Kỉ Tích, trên đường về nhà cẩn thận. Tạm biệt, muah!” Tiêu Trần thông qua di động, tặng Kỉ Tích một cái hôn.



“Ừm, muah! Trần Trần, không được quên ngủ trưa.” Kỉ Tích hướng về chiếc Motorola hôn trả, dặn dò Tiêu Trần nghỉ ngơi nhiều, mới cười ngắt máy.



Đối với Kỉ Tích mà nói, lệnh vợ không thể trái. Ngày đó tan học xong, tìm khắp tiệm thú cưng trên đường, cuối cùng chọn ra lồng chuột rộng bốn thước, ba lầu. Tốn của Kỉ Tích hai giờ, năm trăm đồng bạc. Chủ cửa hàng khó gặp được khách hàng không cần trả giá, lúc nhận tiền, đưa cho Kỉ Tích hai bao vụn gỗ.



Khi Kỉ Tích ôm túi nilon bước vào phòng khách đại trạch, ánh mắt Tiêu Trần nhất thời sáng ngời. Anh một tay ôm hộp giấy, tay phải chuyển xe lăn, đi đến bên bàn trà tinh tế đánh giá.



Lồng sơn màu trắng, trái phải là tường, hai mặt trước sau do từng thanh nhựa nén mỏng nhưng chắc chắn làm thành. Không chỉ thông gió, còn có thể đối với vật ở bên trong, nhìn thấy nhất thanh nhị sở.



Bên dưới là nơi sinh hoạt cơ bản, có thể trải vụn gỗ, càng tiện xử lý vật bài tiết của chuột, cùng mảnh vụn thức ăn rớt xuống. Phía ngoài bên phải gài bình nước, trang trí thành ống khói cao ngất. Hai bên cửa trước mặt, thiết trí hai cái máng gỗ để thức ăn. Bên trái có mấy cái bàn đạp tinh xảo, kéo dài tới lầu hai.


Tiêu Trần nắm chặt lòng bàn tay Kỉ Tích nói: “Năm ấy, anh đại khái năm sáu tuổi. Ba sớm đi ra ngoài làm thuê, một năm trở về một lần. Có một ngày, anh ngủ trên giường, Tiểu Hoa chạy đến đầu giường, dùng ánh mắt to nhìn anh. Anh ôm lấy cổ nó, sờ sờ đầu nó, bảo nó chạy ra ngoài chơi.”



“Một tiếng sau, anh đi vào sân, chuẩn bị chơi cùng Tiểu Hoa. Em đoán xem anh thấy cái gì? Ba anh đang lột da chó, đầu Tiểu Hoa nằm trong đống rác.”



Kỉ Tích gắt gao ôm lấy Tiêu Trần, biết giờ phút này vô luận lời nói an ủi gì, cũng không bằng một cái ôm ấm áp.



“Lúc ấy anh khóc, mới biết được Tiểu Hoa đến phòng anh xem một cái, là vì cái gì. Nhưng anh lại không cứu Tiểu Hoa, nó lấy tâm tình gì đi ra ngoài chịu chết? Mỗi lần nghĩ như vậy, anh liền nước mắt như mưa.”



Kỉ Tích nhẹ nhành vuốt ve hai má Tiêu Trần, lau nước mắt trên khóe mi anh.



“Anh còn nhỏ như vậy, anh chỉ có mình nó là bạn. Người lớn lại bởi vì muốn ăn thịt chó, cường ngạnh đoạt đi một sinh mệnh. Thậm chí, không nói cho anh biết. Nhưng anh cho dù biết thì thế nào? Nhỏ người nhỏ tiếng, vẫn cứu không được mệnh Tiểu Hoa. Anh hận ba tàn khốc, càng hận chính mình vô dụng!”



“Anh có lại thống khổ, lại hối hận, thì có tác dụng gì? Tiểu Hoa sẽ không trở lại bên người anh.” Tiêu Trần cảm xúc dịu đi, xoay người nhìn Kỉ Tích, cười nói: “Anh chậm rãi lớn lên, gặp phải nhiều chuyện như vậy. Sớm hiểu được, nhân sinh gặp gỡ có được có mất. Nhưng anh cả đời sẽ không quên Tiểu Hoa, nó là bạn tốt nhất của anh. Kỉ Tích, ánh mắt Chít Chít Trái Banh giống như Tiểu Hoa, chỉ nghe anh nói, ngay cả điểm ấy cũng giống.”



Kỉ Tích đáy lòng mềm nhũn, đau không chịu được. Bảo bối của hắn, như thế nào có nhiều trải nghiệm thống khổ như vậy, lại còn đang miễn cưỡng vui cười? Trần Trần quá mức tự trách, rất áp lực. Hắn thật sự không nên đồng ý Trần Trần đem sóc chuột trả lại cho người ta, hại Trần Trần lại một lần nữa mất đi ‘Tiểu Hoa’.



Kỉ Tích một đêm trằn trọc, ngày hôm sau lên mạng tra tìm tiệm thú cưng bán sóc chuột. Tìm tòi bốn tiếng, ở trên trang đặt hàng online bên Anh nhìn trúng hai con sóc chuột hồng hồng, gọi điện thoại đặt mua, cũng dặn chủ bán, ánh mắt chuột nhỏ nhất định phải đen thùi tròn xoe.



Thế sự vô thường, sáng sớm ngày thứ ba sau khi sóc chuột nhỏ ra đi, mẹ người bị mất đem Chít Chít, Trái Banh tặng lại cho Tiêu Trần. Nói chuột nhỏ về nhà, không ăn không uống, thỉnh thoảng la hét, ở trong lồng chạy loạn. Bị gây sức ép như vậy, còn không bằng thành toàn cho chuột nhỏ cùng Tiêu Trần cùng một chỗ.



Kỉ Tích nhịn không được thầm khen, Trái Banh, Chít Chít, làm tốt lắm!



Đối phương nói, đứa nhỏ nhà mình vì chơi đùa cùng thú cưng, thường đem sóc chuột lay tỉnh. Nhưng sóc chuột thống hận quấy rầy như vậy, thích chủ nhân mới ôn nhu hơn. Mẹ người bị mất tỏ vẻ, nếu không phải thấy Tiêu Trần nhịn đau đem sóc chuột trả lại cho đứa nhỏ, để cho cô biết được nhân phẩm Tiêu Trần. Nếu không, tuyệt không có hành động ngày hôm nay.



Kỉ Tích đẩy Tiêu Trần tiễn người phụ nữ ra cửa, Trần Trần ở trong ánh hoàng hôn màu vàng quay đầu cười nói: “Kỉ Tích, chúng ta lại có thể tiếp tục viết .”



Ngày 20 tháng 12, âm u chuyển nhiều mây.



Ngạn ngữ nói, Tái ông mất ngựa, không biết họa hay phúc, thật là lời chí lý. Sự kiện người bị mất qua đi, trong lồng chuột có thêm năm con sóc chuột, hai hồng hồng, còn lại ba con màu da cam. Dưới Chít Chít, Trái Banh thủ lĩnh, đều cực kì thông minh nghe lời.



Hai bé sóc chuột màu hồng, xuất từ túi tiền Kỉ Tích. Vật nhỏ màu da cam, là ba mẹ, đại ca, Hưởng Vân ra tiền. Lập tức thêm năm tiểu tử kia, vì để sóc chuột ngủ thoải mái, Kỉ Tích không thể không mua thêm hai cái giường gỗ.



Bảy con sóc chuột, sức ăn so với ngày xưa lớn rất nhiều. Lão Côn đặc biệt phân phó, phòng bếp mỗi ngày mua đồ, chọn mua cho nhóm chuột nhỏ đồ ăn tươi mới chúng nó thích ăn.



Tôi cho tay vào trong lồng, nhóm chuột nhỏ một bé tiếp một bé chạy đến, ôm ngón tay tôi chơi đùa. Tiểu tử kia miệng phấn nộn, còn dựa vào lòng bàn tay tôi ngửi ngửi, giống như phải nhớ kĩ mùi của tôi.



Thời khắc một đoàn chuột dùng mắt to đáng yêu sáng ngời ngóng nhìn tôi, tôi lấy hạt ngô, phân phát cho cả đám, thưởng cho chúng nó mang đến khoái hoạt cho tôi.



Dưới sự sủng ái của mọi người, chuột nhỏ lại béo thêm một vòng, trở thành Trái Banh đúng như tên gọi. Bộ dáng ngơ ngác đáng yêu kia, thực làm cho người ta yêu thích không buông tay.



Kỉ Tích phê bình chú giải, hy vọng chuột nhỏ mỗi ngày đều nghe lời như vậy, cùng Trần Trần vượt qua mùa đông rét lạnh.