Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 5 : Võng du đại chiến – Hạ

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Thời gian trôi cực nhanh, hai tuần qua đi giống như một cái chớp mắt.



Một đám hồ bằng cẩu hữu nhất trí cho rằng — đầu hàng trước chính là biện pháp tốt nhất. Vì thế, Kỉ Tích lại như trước bỏ mặc máy tính, lại ở cạnh Tiêu Trần càng ngày càng lạnh lùng, sống một ngày dài bằng một năm.



“Trần Trần, ăn cơm”, Kỉ Tích từ phòng bếp mang ra một bàn ăn xa hoa, lớn tiếng gọi Tiêu Trần dạo này như thần long thấy đầu không thấy đuôi.



“Úc! Làm phiền em mang vào đây, anh ở trong thư phòng ăn”



=o=/// thật sự là mười năm phong thủy thay phiên luân chuyển. Kỉ Tích xem xét champagne đặc biệt mua về, nhìn quét một bàn đầy thức ăn, đáy lòng dần nổi lên hương vị chua xót. Nhớ lại mấy ngày trước, biểu hiện của chính mình trên bàn cơm, miệng Kỉ Tích cũng theo đó cay đắng. Lúc ấy, Trần Trần nhất định cũng khó chịu như vậy.



Vì thế, Kỉ Tích cung kính đem đồ ăn đưa vào thư phòng của Tiêu Trần. Đáng thương, Tiêu Trần ngồi sau máy tính bị che nửa mặt, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho hắn, chỉ khoát tay nói tiếng cảm ơn.



>_<~~ chẳng lẽ Trần Trần ghét bỏ hắn? Kỉ Tích chưa từ bỏ ý định, vẻ mặt cầu xin qua loa ăn cơm chiều, tắm rửa lên giường.



Tiêu Trần là tác gia. Người địa cầu đều biết, tác gia viết lách này nọ, là loại người không có quan niệm thời gian nhất. Cũng đã tám giờ rưỡi tối, còn trong thư phòng phấn đấu.



Kỉ Tích tịch mịch khó nhịn ở trên giường lăn hai vòng, không có lựa chọn nào khác kéo qua laptop khởi động máy lên mạng.



Một mình chơi game rất cô tịch, Kỉ Tích di chuyển chuột, kéo nhân vật vô mục đích đánh quái, kiếm tiền, nhặt trang bị. Chơi một giờ, tâm tình buồn phiền cũng giảm bớt. Hắn nhìn nhìn túi trang bị, nhấp vào Dịch Chuyển Không Gian Phù, trở về thành bổ sung dược phẩm, thuận tiện xử lý một ít tạp vật.



Thành trấn trong game, giống như một chiếc đồng hồ cát. Một đám chen chúc nhau, tùy tiện đi lại từng bước, thành trấn cũng có khủng hoảng của nó. Kỉ Tích đi nửa ngày mới đến được hiệu thuốc, vừa định giao dịch, nhân vật đột nhiên lảo đảo một cái. Kỉ Tích tập trung nhìn, một tiểu tử mặc du hiệp sam* đang cầm kiếm chém hắn.



(*quần áo hiệp sĩ)



Bên trong thành đánh nhau cũng không mất máu. Hơn nữa, trên đầu nhiều người còn có tính danh, còn thường thường đánh vì hai câu nói, muốn tìm người thật là phải chém hai đao nhắc nhở*. Vì thế Kỉ Tích cũng không sinh khí, chính là có hứng thú nhìn chằm chằm nặc danh trên đầu đối phương. ‘Có đến có đi’, tò mò tên kì quái, trong danh sách bạn bè không có tên này a?



(*tui thiệt không hiểu nguyên câu này nói gì nữa)



“Nãy quên nói cho em, cơm chiều ăn ngon lắm”



◎o◎? Là……Là Trần Trần! Kỉ Tích nhìn kĩ phía dưới, giật mình trừng lớn hai mắt, hắn cùng Trần Trần cư nhiên trong trò chơi ngõ hẹp tương phùng*. Ác, không! Là có duyên gặp lại. “Trần Trần, anh như thế nào cũng vào được?”, bản thân ngay cách vách vợ, cách một bức tường cùng nhau trao đổi, cảm giác đặc biệt mới mẻ.




“Anh mau nói, vì cái gì đem nick name đặt là Liễm Thần?”



Hợi Nhẫm Tĩnh xem xét môi đỏ mọng đang vận công phu sư tử hống, cảm thấy nghi hoặc vợ như thế nào biết tên trên mạng của mình, “Liễm Thần có cái gì không đúng sao?”



Đinh quế lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Tên do anh đặt, anh còn nói không biết? Liễm Thần(敛辰 /Liǎn chén/), không phải Liễm đọc giống luyến (恋 /lìan/) trong luyến ái và còn Thần đồng âm với Trần (尘 /chén/) sao? Thành thật khai báo cho em, anh cùng vợ của Kỉ Tích đến tột cùng là quan hệ gì?”



“Luyến Trần? Trách không được! Kỉ Tích thực hại chết anh. Tên này không phải anh đặt, em biết anh dở nhất là đặt tên. Lúc đăng kí, Kỉ Tích vừa vặn ở kế bên người anh, anh bảo hắn hỗ trợ đặt tên. Tiểu tử này, ngay cả tên giả cũng không quên được vợ!”, Hợi Nhẫm Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ vỗ trán chính mình, hô to oan uổng



“Như người ta gọi là toàn tâm toàn ý!”, Đinh Quế Lan xắn cổ tay áo, giống phụ nữ chanh chua nói: “Được, tên coi như cho qua. Như vậy, anh cùng phấn hồng xanh nhạt là quan hệ gì?”



“Cái gì phấn hồng xanh nhạt?”, Hợi Nhẫm Tĩnh lập tức không bắt kịp suy nghĩ.



“Chính là hai con nhỏ cả ngày quấn lấy anh, mặc đồ phấn hồng với xanh nhạt!”, Đinh Quế Lan cao giọng nói



Hợi Nhẫm Tĩnh kinh hồn táng đảm nói: “Không….kia, kia chỉ là trò chơi, anh yêu em nhất…..”



“Anh cái rắm! Em nói cho anh biết, Đinh Quế Lan này cũng không phải là người cho anh tùy tiện đùa bỡn!”



“Anh…..” Trời ạ! Ai mật báo a? Tuy rằng hắn đưa acc cho Kỉ Tích là không có ý tốt, chỉ là thầm nghĩ là làm cho phu phu của hắn ghen tị, tiểu sảo* một trận mà thôi. Ông trời sao lại trả thù hắn nặng như vậy?



(*tiểu sảo: cãi nhau một trận nho nhỏ)



“Câm miệng!”



…..



Đáng thương, Hợi Nhẫm Tĩnh còn đang mộng đẹp lên mạng giải sầu, hắn không biết phấn hồng cùng xanh nhạt chính là hướng chung quanh cầu viện, chuẩn bị thảo phạt hắn ở nhà đã có vợ còn lên mạng lừa đảo!



Cổ nhân có câu, người không có tầm nhìn xa, tất có ưu phiền gần. hợi nhẫm tĩnh rõ ràng là bị vợ quản nghiêm, lại vẫn ở sau lưng lén lút bên ngoài, hãm hại bằng hữu, loại này bất trung bất nghĩa, chúng ta cũng nên tham khảo, để còn nghĩ cách ngăn chặn hắn a.