Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 7 : Du lịch ba ngày hai đêm (2)

Ngày đăng: 20:31 19/04/20


Đích đến là một thôn núi trong huyện M. Nghe nói cảnh sắc địa phương tuyệt đẹp, thổ sản phong phú, điểm nổi bật nhất chính là có ôn tuyền (suối nước nóng).



Buổi chiều hai giờ rưỡi, Kỉ Tích lái xe việt dã, dùng vận tốc năm mươi tiến vào thôn trang nhỏ, đem xe ngừng ở trước nhà khách (aka nhà trọ) tương đối cũ.



Không đến hai phút, xung quanh xe đã tụ tập bảy tám tiểu hài tử đang chảy nước miếng, cách đó không xa, mười mấy lão nhân đầy đầu tóc bạc tập tễnh đi tới, dùng ánh mắt trông mong nhìn bọn họ, giống như đang xem một đĩa thịt kho tàu nóng hôi hổi.



>_



Đinh Quế Lan ngẩn ngơ xuống xe, lấy tay làm quạt che mặt, sau khi thoáng thanh tỉnh nhìn quanh mọi nơi, nhất thời thất vọng. Sàn xi măng, tường vôi, cửa sổ thủy tinh…. Cả thôn xóm nếu cần một chữ để hình dung, thì chính là — đất!



Tiêu Trần đi vào nhà khách, gọi lão bản đi thẳng vào vấn đề nói: “Có phòng ở thanh tĩnh một chút không?”



Lão bản trên dưới bốn mươi tuổi, thân thể điển hình của nông dân, trong mắt lộ ra một tia khôn khéo, tươi cười như hoa trả lời: “Có, đi dọc theo đường đá, đi chừng mười phút. Trong rừng có hai căn nhà nhỏ. Phong cảnh cùng phòng ở đều tốt hơn chỗ này rất nhiều, có nên giá có hơi……”



Tiêu Trần hiểu rõ đánh gãy lời lão bản vòng vo, sảng khoái nói: “Chúng tôi ở đêm nay đến chiều ngày mốt, cũng chính là hai ngày, ông lấy bao nhiêu tiền?”



Lão bản hai mắt xoay chuyển nói: “Hiện tại không phải mùa du lịch, tôi tính các người một ngàn thôi”



(1 tệ = 3 457,84 VND; 1000 tệ = 3 457 840 VND; tỷ giá ngày 2/12/2014)



“Một ngàn hai ngày? Ở khách sạn còn sướng hơn!”, Hợi Nhẫm Tĩnh theo thói quen cò kè mặc cả nói: “Phòng ở này, tôi xem nhiều nhất bốn trăm”



“Một ngàn không tính mắc. Các người nghe tôi nói a!”, lão bản lắc lắc tay, “Nhà của tôi là thuê nguyên căn, có ba tầng. Tầng dưới chót là gara, còn có phòng bếp lớn, bình thường khách đến chỗ tôi nghỉ phép, đều thích tự mình nấu đồ ăn. Lầu hai là phòng khách, phòng ăn, WC lót gạch men. TV, sofa, tủ lạnh, bàn, chén bát đều có. Các người muốn chơi mạt chượt cũng có. Tầng ba là hai phòng ngủ, hơn nữa phòng tắm cùng WC tách riêng, muốn tắm nước ấm khi nào cũng được, là được bơm từ ôn tuyền”


“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy?”, bác gái do dự buông chén xuống, nhưng đám người Đinh Quế Lan luôn thúc giục mãi, cũng vui vẻ xuống lầu gọi người.



Không bao lâu, bác gái dẫn theo một đám ăn chực cơm lên lầu. Phía sau đi theo năm nam hai nữ, trong đó tiểu tử ngâm đen mặc áo vải thô, trong tay cầm một mâm rau xanh, mi kia mắt kia, không hề nghi ngờ là con trai bác gái.



Trừ bỏ bác gái, còn lại đều là thanh niên, một bữa cơm qua đi, mọi người liền giới thiệu tên tuổi, cảm giác ngượng ngùng trước đó đã sớm quăng lên chín từng mây.



Đối phương là sinh viên đại học y khoa huyện H, bởi vì học tập áp lực lớn, cho nên cùng nhau trốn học đến thôn núi nhỏ giải sầu.



Bốn chàng trai là sinh viên năm ba, thân cao mã đại, tuấn tú lịch sự. Hai người mặc đồ cao bồi, kêu Đồng Hâm, Đồng Đức, là anh em. Thanh niên mặc áo thun quần đùi đi chân trần kêu Đổng Duy, người ăn mặc gọn gàng đeo kính gọi Vệ Thanh.



Hai cô gái là đại học năm hai, chính là thời điểm trẻ trung xinh đẹp, cách ăn mặt cũng rất đẹp mắt, Tóc dài là Lưu Gia, tóc ngắn kêu Viên Viện. (chữ Viện 媛 dịch ra là cô gái đẹp aka mỹ nhân đó, tên trắng trợn ghê)



Song phương nói chuyện hợp ý nhau, sáu thanh niên đem thành quả một ngày, tặng một nửa cho đám Kỉ Tích mới quay về phòng nghỉ ngơi.



Tiêu Trần chờ bác gái thu thập bàn ăn xong, xuống lầu đóng cửa, lúc trở lại chỉ còn một mình Kỉ Tích ở phòng khách.



“Người đâu?”



“Đi ngủ bù”



Tiêu Trần ngồi lên đùi Kỉ Tích, cánh tay thon dài xoa bóp cổ chồng, dán vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Anh lười, ôm anh đi lên”



Kỉ Tích khóe môi tươi cười, xoay người đưa cánh tay phải tới, dễ dàng ôm lấy Tiêu Trần, đi hướng phòng ngủ.