Giả Cán Bộ

Chương 107 : Đau nhớ đời

Ngày đăng: 12:47 30/04/20


Dương Tử Hiên thở dài một tiếng, không nghĩ tới một huyện ủy bí thư nho nhỏ, cũng có thể đem quyền thế phát huy vô cùng tinh tế như thế.



Lần này xem như đại khai nhãn giới.



Dương Tử Hiên lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước, hắn cũng không muốn kinh động người huyện ủy ủy ban huyện Đương Quy huyện, đi thẳng về phía trước, không để ý nhóm người này.



Nhưng sự tình phát triển thì lại không như ý hắn.



Đang lúc Dương Tử Hiên muốn lướt qua một đám người này, không biết là ai đẩy, cả người Dương Tử Hiên ngã về hướng một đám người Vương Cả Quốc cùng lão bà bà, Dương Tử Hiên đứng không vững, lảo đảo một cái, ngã sấp vào trong đám người, đầu đâm vào một cái thân thể mềm nhũn.



Lập tức, bảo vệ mở đường hai bên đứng ở phía trước bắt được hai tay Dương Tử Hiên, giống như là bắt được phạm nhân, kéo hai tay Dương Tử Hiên ra phía sau.



Dương Tử Hiên bị đau, ngẩng đầu lên, nổi giận gầm lên một tiếng: “ Các ngươi làm gì, buông ta ra! “



Chỉ là, chứng kiến khuôn mặt quý phu nhân coi như tuổi trẻ đỏ bừng cả không dám nhìn mình, Dương Tử Hiên liền biết vừa rồi mình va chạm, hơn phân nửa chính là đập vào chính giữa bộ ngực cô gái này rồi.



“ Ngươi, tiểu tử này muốn làm gì? “ Một bảo vệ đưa bàn tay lên, liền hướng vào đầu Dương Tử Hiên tát một cái.



Hôm nay Dương Tử Hiên ăn mặc quần áo không có gì đặc biệt, cũng là quần áo rất bình thường, cho nên những bảo vệ này và đám tiểu quan Đương Quy huyện quanh thân Vương Cả Quốc đều không xem Dương Tử Hiên là một nhân vật.



Ngược lại, vài nữ nhân trẻ tuổi trong đám người nhìn bộ mặt Dương Tử Hiên trẻ tuổi, hình dáng góc cạnh rõ ràng, rất có hương vị anh đẹp trai, thấy hắn bị bảo vệ đánh như thế, có chút không đành lòng.



“ Là đám người các ngươi đụng ta té ngã, ta mới ngã sấp xuống, đụng vào người nàng. “ Tuy Dương Tử Hiên bị đau, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, thở phì phò nói.
“ Buông hắn ra, để cho hắn gọi điện thoại. “ Vương Cả Quốc hướng hai bảo vệ phân phó.



Hai cái bảo vệ nới lỏng Dương Tử Hiên ra.



Hai cánh tay Dương Tử Hiên bỗng nhiên tìm được tự do, trước mắt đen một hồi, mới chậm rãi sáng ra.



Đợi tỉnh táo xlong, Dương Tử Hiên mới tiếp nhận điện thoại, cầm vào trong tay, đoán chừng là mới mua, bởi vì ngoài điện thoại di động xác dán nhãn hiệu “ Dương Ban Mai Xích “, còn chưa bị xé toang.



“ Đồ nhà quê, có biết dùng điện thoại di động hay không? Không biết cũng đừng mạo xưng là trang hảo hán, lên tiếng hô một tiếng gia, gia lập tức dạy ngươi. “ Lão bản khu khai thác quặng đưa điện thoại di động cho Dương Tử Hiên kia chế nhạo.



Quanh thân, một đám người cũng đều đi theo ồn ào, mang theo tâm tính xem xiếc nhìn Dương Tử Hiên



“ Ngươi tên là gì? “ Dương Tử Hiên nhìn lão bản khu khai thác quặng này, ánh mắt dần dần lạnh xuống.



“ Như thế nào, còn muốn biết danh tự gia, về sau đến trả đũa sao? “ Lão bản khu khai thác quặng cười nói: “ Nói cho ngươi biết, ta gọi Vương Đông, bây giờ là lão bản đại khu khai thác quặng thứ hai Đương Quy huyện, cũng là thủ hạ nho nhỏ của Vương bí thư, về sau muốn trả thù cứ việc đến, gia ta sợ! “



Dương Tử Hiên gật gật đầu, trong thanh âm không mang theo một tia cảm tình nào, nói: “ Vương Đông đúng không, cái tên này, ta nhớ kỹ! “



Vương Đông cùng Vương Cả Quốc cũng cảm giác được không đúng, người trẻ tuổi như thế nào có thể tỉnh táo vậy, chẳng lẽ là bị mọi người dọa sợ nên giả vờ tỉnh táo?



Nói xong, Dương Tử Hiên liền bấm điện thoại thị trưởng La Trạch Minh, nói: “ La thị trưởng sao? Ta là Dương Tử Hiên, hôm nay ta đến Đương Quy huyện, Vương Cả Quốc bí thư long trọng tiếp đãi ta, hắn đang ở bên cạnh ta, muốn nói vài lời cùng ngươi... “