Giả Cán Bộ
Chương 346 : Phản cung
Ngày đăng: 12:50 30/04/20
Dương Tử Hiên vừa dịch bước, Tiểu Tiếu phù phù một tiếng đã quỳ xuống, muốn ôm chân Dương Tử Hiên, một tay lau nước mũi một tay lau nước mắt, vẻ mặt cầu xin nói: "Dương... Dương sở trưởng, ngài là đại nhân, đừng chấp tiểu nhân..."
Dương Tử Hiên mạnh mẽ rút chân ra, nhìn cũng lười liếc nhìn Tiểu Tiếu, người như vậy, quả thực là thứ làm đội ngũ cảnh sát bại hoại, cảnh sát thành côn đồ, không cho hắn chút giáo huấn, không biết về sau sẽ ức hiếp bao nhiêu dân chúng tóc húi cua nữa.
"Chúng ta đi thôi!"
Dương Tử Hiên sải bước đi ra ngoài đồn công an, Hồ Khải cùng Tô Ban Mai chăm chú đi theo, lưu lại sau lưng một đám nhân viên cảnh sát trừng mắt ngây ngốc.
...
Chuyện này, Dương Tử Hiên tạm thời không cần để ý tới nữa rồi, dù sao Trương Quảng Thắng nhất định sẽ điều tra rõ ràng, điều tra rõ ràng có phải chuyện tối ngày hôm qua liên quan đến đến đám quản lý kinh doanh bốn cửa hàng bách hóa lớn không.
Nếu là thật mà nói, Dương Tử Hiên khẳng định cũng sẽ không nương tay, người không đánh tôi tôi không phạm người, người phạm tôi trước, tôi tất nhiên phải đánh, đây là một chuẩn tắc quan trường của Dương Tử Hiên.
Tô Ban Mai không ngồi trên xe Dương Tử Hiên, chiếc xe con này đúng là đã treo biển số đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, Tô Ban Mai ngồi trên đó, khó tránh khỏi mang đến cho Dương Tử Hiên chuyện phiền toái không cần thiết.
Xe chậm rãi đi về phía trước, Dương Tử Hiên tiện tay phân phó Hồ Khải ghi lại vài hạng mục công việc cần làm, đêm nay lên máy bay, Dương Tử Hiên ít nhất phải ở kinh thành ngây ngốc khoảng chừng một hai ngày gì đó, có mấy lời phải phân phó Hồ Khải một tý.
Hồ Khải không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên đi kinh thành làm gì, nhưng Hồ Khải không dám hỏi, dù sao, trên sơ yếu lý lịch, Dương Tử Hiên được ghi rõ ràng là người kinh thành, người ta trở lại kinh thành tìm người thân cũng là sự tình bình thường.
Dương Tử Hiên đang nhắm mắt trầm tư, Hồ Khải lại vội vàng đưa một cái điện thoại qua, nói: " Phan chủ nhiệm phòng hai."
Dương Tử Hiên hơi sững sờ, nhận lấy điện thoại, hỏi: "Lão Phan, chuyện gì vậy?"
Phan Bách Văn cũng biết Dương Tử Hiên lúc này đang rất phẫn nộ, không dám góp lời, thở dài, Trịnh Mộc Đa này thật đúng là không phải thứ gì tốt đẹp, đây không phải muốn bôi đen cả tổ điều tra sao.
Qua vài giây, Dương Tử Hiên mới chậm rãi tỉnh táo lại, Trịnh Mộc Đa này sửa lại khẩu cung, khẳng định có vấn đề, khẩu cung mới tăng thêm thành phần hối lộ, rất rõ ràng là gây bất lợi với Phan Bách Văn, làm hắn dẫn tổ điều tra tiến hành điều tra rất khó khăn.
Hơn nữa, chỉ sợ Phan Bách Văn cùng các thành viên tổ điều tra đều sẽ bị hoài nghi là đã thu nhận hối lộ, tiến hành điều tra không công bằng, như vậy, chỉ sợ Phan Bách Văn sẽ nửa bước khó đi tại An Thuyền.
Dương Tử Hiên thở dài, nói: "Vừa rồi tôi hơi xúc động, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để khai trừ Trịnh Mộc Đa, hiện tại khai trừ Trịnh Mộc Đa, chỉ sợ càng làm cho người ta hoài nghi trên người tổ điều tra chúng ta và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh có cứt."
"Hiện tại, chẳng những chúng ta không thể khai trừ Trịnh Mộc Đa, còn phải từ từ biện hộ cho hắn, chứng minh Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta hành sự công bằng!"
"Lão Phan, thời điểm cục công an thành phố An Thuyền tìm cậu cố vấn Trịnh Mộc Đa, cậu nhất định phải cho tích cực đánh giá chính diện!"
Biết rõ đang mang chuyện trọng đại, Phan Bách Văn liên tục không ngừng gật gật đầu đồng ý.
Phan Bách Văn hiện tại đúng là đi lại rất gần với Dương Tử Hiên, cho nên rất nghe lời Dương Tử Hiên.
Sở dĩ lựa chọn đầu nhập vào Dương Tử Hiên mà không phải Thuộc Bình, phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này, cũng là do Phan Bách Văn có lo nghĩ của riêng mình.
Thuộc Bình tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đã là dưới một người trên tất cả mọi người rồi, người trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh muôn ôm chân Thuộc Bình không phải số ít.
Trước kia Phan Bách Văn cũng nghĩ qua chuyện đầu tư vào Thuộc Bình, nhưng hiệu quả không lý tưởng, Thuộc Bình tự cao, nghĩ bản thân mình là phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, căn bản không cần coi trọng Phan Bách Văn, một chủ nhiệm nho nhỏ này.