Giả Cán Bộ

Chương 399 : Đến xin xỏ

Ngày đăng: 12:51 30/04/20


"Hắn còn muốn dựa lưng vào phái bản địa, nếu Đường Đại Minh có thể an toàn vượt qua cái kiếp nạn này, trong tay hắn có nắm giữ nhược điểm Đường Đại Minh, chờ thêm một thời gian, Đường Đại Minh hoàn toàn có thể kéo hắn từ trong ngục giam đi ra!”



“Ngục giam La Phù tỉnh trực thuộc sở tư pháp, sở trưởng sở tư pháp là lão đại phái bản địa, chú của Trang Lộ Lộ!"



Khóe miệng Dương Tử Hiên lộ ra một tia dáng tươi cười lãnh khốc, nói: "Chỉ tiếc, hắn phán đoán sai lầm, phái bản địa sớm đã định vứt bỏ tốt bảo vệ soái rồi, Đường Đại Minh nhất định là phải ngã xuống, phái bản địa sẽ không ra mặt bảo vệ hắn, nếu không, ngay cả phái bản địa cũng sẽ bị cuốn vào..."



"Mai Tụng hoành hành hơn nửa đời người tại An Thuyền, đáng tiếc, có lẽ là không nhìn thấu cao tầng chính trị..." Dương Tử Hiên lười biếng nói.



Váy dài trắng nõn, lại làm cho Lương Quân Mi thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu dịu dàng phía dưới sắc trời ban đêm, đây là một cô gái ngoài mềm trong cứng.



Kiếp trước hắn không có cơ hội gặp được nhiều cô gái từ hình dạng bên ngoài đến nội tâm bên trong đều đáng yêu như vậy, kiếp trước ở tuổi này, hắn vẫn còn phát sầu vì học phí và sinh hoạt phí, tình cảnh ngắm hoa dưới ánh trăng này, vẫn chỉ là một chuyện không tưởng trong óc hắn, kiếp trước không dây dưa với nhiều cô gái, kiếp nầy lại gặp phải mấy người đây?



Nhìn ánh mắt Dương Tử Hiên bỗng nhiên trở nên mờ ảo mông lung, Lương Quân Mi cau đôi mi thanh tú lại, đặt ngón tay xanh mướt ở bên khóe miệng, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang bốn phía: "Thật nhiều đom đóm!"



Dương Tử Hiên gật gật đầu, có chút thở dài nói: "Đúng vậy, thật nhiều đom đóm!"



So sánh với kiếp trước mình xem đom đóm mùa hè, cô gái đứng bên cạnh, ở nơi dị quốc tha hương, chẳng lẽ đời này chúng ta còn có thể gặp mặt sao?



"Muốn nhảy một bản không?" Dương Tử Hiên chỉ vào chiếc Piano đặt ở trong sảnh sau người.



"Trình độ của tôi không cao, không có khả năng!" Lương Quân Mi lắc đầu nói.



Nàng nói sự thật, mẹ của nàng trước kia mộng tưởng là trở thành một diễn viên múa ba-lê, cuối cùng ma xui quỷ khiến lại tiến vào hệ thống công an, nhưng lại ký thác hy vọng trên người Lương Quân Mi, mộng tưởng nàng trở thành diễn viên múa ba-lê, bắt đầu từ nhỏ, Lương Quân Mi lại mê luyện võ, không tiếp xúc với những nhạc cụ như Piano này nhiều.



Trực tiếp đi về hướng Piano, Dương Tử Hiên mở ngón tay dài nhọn thẳng ra, chậm rãi đè xuống phím nhạc đen trắng, cuống họng hơi khàn khàn, nhẹ nhàng ngâm nga.



Một mảnh bầu trời u buồn, tuyết bay bay tán loạn, chỗ này là một suối nước nóng, tràn ngập hơi ấm từ trước, tay của em đã từng ôm lấy vai của tôi, nỉ non yêu tôi đến vĩnh viễn, hoa tuyết tựa như hoa ngày lễ tách ra, tùy ý bay lả tả trong thiên địa, vì sao hiện tại chỉ còn lại có gió, thổi loạn tóc tôi...



Miệng hát bài quen thuộc phiêu tuyết (giai điệu tuyết bay), nhịp điệu trái ngược với mùa hạ, từng hình ảnh từng hình ảnh như là thước phim đen trắng chậm rãi chảy qua trong óc, trong nháy mắt, hình ảnh trôi đến chỗ mùa hạ đẹp nhất, két một tiếng liền dừng lại, trong chớp mắt lại rời đi, lưu lại đúng là một bóng lưng xinh đẹp vĩnh viễn xa rời...



Tiếng đàn cũng không phát ra câu nào nữa, Dương Tử Hiên chậm rãi đứng lên, đi vào gian phòng của mình.



"Thật sự là một người đàn ông hoàn mỹ tới cực điểm! Rất khó liên tưởng người đàn ông chơi Piano vừa rồi cùng với Dương sở trưởng mạnh mẽ kia." Vương Tiểu Hoa không biết từ nơi này xuất hiện, vẻ mặt mê say nói.



"Tôi thề rồi, chỉ có người đàn ông như vậy mới có tư cách nằm ở trên người Vương Tiểu Hoa tôi, những người khác dù nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Quách Mỹ Mị nói xong, cảm thấy trong người hơi nóng, liền cởi áo khoác bên ngoài, lộ ra quần áo lót bó chặt bên trong.



Nàng chưa hề sinh sản đứa con nào, cô gái mới hai mươi, các bộ phận cũng đã lộ ra thành thục no đủ rồi, đường cong thân thể lồi lõm và bộ ngực no đủ đặc biệt đáng chú ý, nhũ hoa đầy đặn đang động động ở dưới y phục thật mỏng, có thể thấy rõ ràng hình dạng và màu sắc bộ ngực.



Dưới thân thể chỉ là váy ngắn đến đầu gối, ánh mắt Dương Tử Hiên xẹt qua, trái tim đột nhiên co lại một cái, trong váy ngắn rõ ràng không mặc gì, Dương Tử Hiên thậm chí có thể chứng kiến một đống bóng đen và sợi lông thò ra.



Quách Mỹ Mị nhìn thấy thần sắc Dương Tử Hiên có chút bế tắc, trong nội tâm thầm vui vẻ, chẳng cần quản cậu thuộc loại trâu bò nào, quan cao đến đâu, không phải đều sẽ ngoan ngoãn leo lên trên người bà mày sao.



Quách Mỹ Mị hữu ý vô ý rung động hai chân, có khi biên độ rung động rất lớn, Dương Tử Hiên thậm chí có thể nhìn rõ ràng một cái đường đỏ bừng bên trong bóng đen.



Dương Tử Hiên thu hồi tinh thần, trên mặt lạnh như băng nói: "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu như không có chuyện gì, mời trở về đi, sáng mai tôi còn có chuyện!"



Giọng nói Quách Mỹ Mị ỏn ẻn ỏn ẻn, chậm rãi tới gần Dương Tử Hiên, thậm chí còn hà hơi lên trên mặt Dương Tử Hiên, nói: "Để làm chi, muốn xụ mặt à, người ta là cô gái, sợ sẽ, một khi tôi sợ hãi, đầu óc liền trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra."



Dương Tử Hiên cảm thấy mình không cười khổ được, mê hoặc như vậy, hắn không thể không tập cách tiếp xúc.



Bản thân quan trường cũng là một cái chảo màu đen, nếu như không tự hạn chế bản thân mà nói, các loại tà khí sẽ quấn trên thân, giờ phút này Dương Tử Hiên xác thực cũng cảm giác thân thể mình có phản ứng, hắn đang ở tuổi thọ tình dục hung mãnh mà.



Đôi chân trắng nõn đã chậm rãi động đến chân Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên chợt nhớ tới đây là bà vợ Mai Tụng, cũng không biết đã bị chà đạp bao nhiêu lần, nghĩ tới đây, ngọn lửa đang rào rạt trong nội tâm, trong chốc lát đã bị dập tắt toàn bộ, giọng nói lạnh như băng: "Xin cô tự trọng, cô làm như thế này, tôi chỉ có thể bảo bảo vệ đến mời cô ra đi ngoài!"



Quách Mỹ Mị giật mình sợ hãi, lảo đảo một cái, vậy mà lại ngã xõng soài trên mặt đất, cảnh tượng trắng trợn ở dưới váy, hoàn toàn rơi vào trong mắt Dương Tử Hiên.



Thở dài một hơi, Dương Tử Hiên cầm lấy thuốc trên mặt bàn, chuẩn bị gọi điện thoại cho ngoài cửa bảo vệ, Quách Mỹ Mị đã chạy tới, một tay đoạt lấy điện thoại, sợ hãi nói: "Ngài không cần phải báo động, là tôi không biết thẹn, tôi đi trước..."



Nói xong vội chạy ra ngoài cửa nhà khách, Dương Tử Hiên đi tới gian phòng Mai Tụng, nhen nhóm một điếu thuốc, hỏi: "Bà vợ của anh gọi Quách Mỹ Mị đúng không?"



Mai Tụng đã là thể xác và tinh thần mỏi mệt rồi, đêm khuya Dương Tử Hiên nói mấy lời kia đã ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, chất lượng giấc ngủ giảm xuống nghiêm trọng, nhìn thấy Dương Tử Hiên tiến đến, hướng Dương Tử Hiên xin một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi rồi nói: "Đúng vậy!"



"Nàng mới đến nhà khách, tới tìm anh, chính xác mà nói, là tới tìm tôi, muốn hối lộ cho tôi, bị tôi đuổi đi rồi!" Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi.



Mai Tụng bỗng nhiên nổi điên đứng lên, hướng hung hăng đánh một quyền lên cái bàn, đỏ mắt nói: "Mẹ nó, không biết xấu hổ, bố mày vẫn chưa có ngồi chồm hổm nhà lao, nó đã nghĩ đến chuyện bò đến cây cổ thụ khác, bố mày vì nó mà ly hôn bà già trước kia, thật đúng là không đáng!"



"Loại cô gái tựa như nàng, ngoại trừ há miệng, ngoại trừ tìm cành cây lớn ra, còn có lựa chọn khác sao? Nếu như nàng không đi tìm tôi, chỉ sợ cũng phải sẽ bị những quan viên An Thuyền coi như con mồi, nhìn chằm chằm vào mà?" Dương Tử Hiên cười cười nói.