Giả Cán Bộ
Chương 474 : Hoàng phi
Ngày đăng: 12:52 30/04/20
"Vũ Nhi tiểu thư, còn phải cảm tạ sự hỗ trợ của cô nữa..." Dương Tử Hiên từ nơi không xa đi tới, giơ tay về hướng Trang Vũ Nhi.
"Tiện tay mà thôi, chú Hà và nhà chúng tôi quan hệ không tệ, tôi gọi điện thoại cho ông ấy, nói Tưởng Gia Quyền là một người bạn tôi quen biết, nhờ ông ấy hỗ trợ tạo áp lực bắt cục công an thành phố Tử Kim phóng thích, ông ấy liền đáp ứng..."
Trang Vũ Nhi ăn mặc váy liền áo sắc vàng nhạt, bên hông có đai lưng da trâu to bằng bàn tay thật dài, càng giúp vòng eo nàng trở nên nhỏ nhắn hơn.
Rất khó tưởng tượng, một cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy, làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống cường độ cao như ở quân đội.
Trong mắt đẹp của Dương Tử Hiên chiếu đầy bóng dáng nàng, nhìn thấy Dương Tử Hiên đã tới gần, thân thể liền đi sang bên cạnh, tránh ánh mắt của Dương Tử Hiên.
Lần tranh cãi ngoại giao này, người chịu trách nhiệm trực tiếp chính là đồn công an phố Trung Hưng, lục tục đã có mấy phó sở trưởng bị tạm thời cách chức xử lý, ngoại trừ những người này ra, chính là nhân viên duy trì ổn định trong cục công an thành phố.
Nếu như không phải sở trên tỉnh tạo áp lực, mà chỉ có áp lực từ dư luận, cục công an thành phố Tử Kim cũng không nhất định chịu thả người.
"Trong khoảng thời gian này vẫn thường xuyên đi cưỡi ngựa chứ?" Dương Tử Hiên quay đầu, cười nói.
Mặt Trang Vũ Nhi đỏ lên, nghĩ tới tình huống phi ngựa lúc đó, Dương Tử Hiên vừa phi ngựa vừa kề sát cơ thể vào người nàng, hơi thở đàn ông đầy nam tính rõ ràng như đang xảy ra.
Còn có thời điểm ở trang viên của phái bản địa, ngay cả màu sắc quần lót của chính mình cũng bị hắn thấy rõ ràng rành mạch, trong nội tâm lại càng xấu hổ và phiền muộn.
Lúc đó nàng đúng là không ngờ Dương Tử Hiên là một cái nhân vật lật tay làm mây úp tay làm mưa tỉnh tại La Phù, chỉ coi hắn như một tên vô lại mà thôi.
Cấp bậc Dương Tử Hiên không cao, bình thường làm việc khiêm tốn, cho nên, biến mất một hai ngày, cũng không có mấy người chú ý đến hắn.
...
Thời điểm lái xe đến thành phố Tây Hồ, bầu trời đã hoàn toàn tối đen rồi, từ thành phố Tử Kim đến Tây Hồ thành phố vẫn chưa xây dựng cao tốc, quy hoạch vẫn còn nằm trên bản vẽ, do chính phủ hai tòa thành thị cấp phó tỉnh chủ đạo đầu tư.
Chạm trán cùng Lưu Bất Khắc, về sau, Lưu Bất Khắc liền từ trong túi tiền lấy ra một tờ ảnh chụp, chỉ cho Dương Tử Hiên xem, nói: "Đúng là cô gái này..."
Dương Tử Hiên cẩn thận đưa ảnh chụp đến dưới ánh đèn xem xét, trong lòng vô cùng hoảng sợ, cô gái này, hắn không có gì xa lạ, kiếp trước thường xuyên thấy trên báo Nhật Bản, là hoàng phi Nhật Bản mà...
………….
Đầu tháng tám, thành phố Tây Hồ cũng có nhiệt độ cao, nhưng Dương Tử Hiên gặp may mắn, buổi tối mới đến thành phố Tây Hồ, sự khô nóng trong không khí đã biến mất rồi, đứng bên Tây Hồ, vẫn có thể trải nghiệm ý cảnh "nước trong trời xanh chiếu sáng cả một vùng" năm đó.
Dương Tử Hiên ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, Lưu Bất Khắc ngồi ở trên ghế lái, tin tức Tưởng Gia Quyền được cục công an thành phố Tử Kim phóng thích, để cho một tia lo lắng trong lòng hắn tan thành mây khói, có thể toàn tâm toàn ý làm công tác điều tra giúp Dương Tử Hiên.
"Mấy người Nhật Bản và phóng viên tin tức mặt trời mới mọc trú tại Trung Quốc, vào mười giờ đêm qua gặp nhau bên cạnh bờ Tây Hồ, đêm nay chắc cũng thế!" Lưu Bất Khắc nhìn nhìn đồng hồ, đã là 9:30 rồi.
Chín giờ bọn hắn đã bắt đầu ôm cây đợi thỏ ở chỗ này, trước kia Lưu Bất Khắc ở bộ đội, cũng làm không ít công tác điều tra, Dương Tử Hiên an bài như vậy, hắn cũng không có dị nghị gì.