Giả Cán Bộ
Chương 483 : Chuyển biến 180 độ
Ngày đăng: 12:52 30/04/20
Bình thường, thời điểm ở chung với Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng toàn tâm toàn ý với nàng, đơn vị có điện thoại gọi tới, liền gọn gàng dứt khoát bảo đối phương chờ hắn đến văn phòng rồi bàn lại.
Nhưng hôm nay lại bất đồng, Dương Tử Hiên chống đỡ thân thê, dựng người ngồi ở giữa háng nàng, nhẹ nhàng trêu chọc rừng cây đen bóng giữa hai chân nàng.
Nàng cũng biết cuộc điện thoại của Dương Tử Hiên rất quan trọng, chỉ có thể cầm gối đầu qua, cắn răng, không để cho mình lên tiếng, nắm chặt cổ tay Dương Tử Hiên, không cho hắn trêu chọc địa phương bí mật nhất trên thân thể của mình.
"Tốt, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của chủ tịch tỉnh ngài..."
Tay Dương Tử Hiên bị Trương Bích Tiêu nắm chặt kìm nén, về sau, dường như có chút hưng phấn, không thuận theo ý của nàng, muốn tránh thoát, lại làm cho giữa hai chân nàng biến thành một mảnh lầy lội không chịu nổi.
Tiếp điện thoại đại khái khoảng mười lăm phút, Trương Bích Tiêu cũng có chút tò mò, vểnh tai lắng nghe.
Đến gần điện thoại này, nàng tự nhiên thấy được ánh mắt hưng phấn và dục vọng giống như dã thú của Dương Tử Hiên, lòng bàn tay giãy giãy, không ngừng ma sát bên đùi nàng.
Nàng chỉ có thể chịu trận, người đàn ông này nằm sấp trên người nàng, tung hoành ngang dọc, vô cùng làm càn, tuyệt không bận tâm đến lời uyển chuyển cầu khẩn của mình.
Một luồng sóng lại một luồng sóng nàng trùng kích, đẩy nàng đến điểm khoái hoạt, thẳng đến khi nàng không có khí lực cầm ga trải giường, vô pháp đè nén âm thanh đặt ở giữa cổ họng, lớn tiếng hô lên một tiếng.
"Đêm nay, làm sao phấn khởi thế..."
Sau khi dốc cạn cả đáy lòng, Dương Tử Hiên chống thân thể ngồi trên đầu giường, kéo điếu thuốc ra hút, Trương Bích Tiêu ghé sát vào Dương Tử Hiên, bộ ngực nhẹ nhàng ma sát ở đầu gối hắn, giờ khắc này, trong nội tâm nàng tràn đầy cảm giác yên ổn.
Lúc này, ý nghĩ của Dương Tử Hiên lại tỉnh táo hơn so với bất luận thời điểm tỉnh táo nào khác.
"Anh được kiêm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, được thông qua trên hội thường ủy rồi, hơn nữa Chu Trì Khôn phân công cho anh quản lý khối nội dung cải cách xí nghiệp nhà nước..." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Đối với một số người mà nói, Ủy ban hoạch định chính sách là một nghành làm cho người vừa yêu vừa hận.
Yêu nó, vì đó là nghành quyền trọng, quyền hạn lớn, chất béo nhiều, còn dễ dàng làm ra chiến tích, rất dễ dàng đi lên trên.
Hận nó, là vì nghành này cũng dễ dàng xảy ra chuyện, cải cách xí nghiệp nhà nước là một mảnh thuỷ vực không biết điểm cuối ở đâu, Ủy ban hoạch định chính sách, với tư cách cơ cấu dò đường, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, vì cái gì mà sửa, tại sao sửa, sửa thế nào, mỗi một bước không thể đi nhầm, đi nhầm một bước, chính là xảy ra chuyện.
Chỉ là, đối với người khác mà nói, đây là nguy hiểm, nhưng đối với Dương Tử Hiên, người từ đời sau tới này, đối với quỹ tích cải cách xí nghiệp nhà nước có quen biết khắc ghi vô cùng sâu, sớm đã xác minh được phương hướng, chỉ còn chờ hắn đi khai phá.
"Ủy ban hoạch định chính sách, vị trí này là một ván cầu rất tốt...dễ làm ra thành tích, lãnh đạo cũng rất dễ dàng nhìn thấy hình bóng của anh..."
Hoàng Văn Thanh không biết trong này có phải là có âm mưu càng sâu hơn hay không, hắn không dám xem thường người Nhật Bản.
Có thể nhanh chóng quật khởi sau thế chiến đệ nhị, trở thành cường quốc toàn cầu, kinh tế lớn gần với nước Mỹ, người Nhật Bản luôn có sở trưởng và tâm kế, ai biết thái độ quỷ dị của Nhật Bản có phải là một âm mưu gì không?
Trung ương một mực không tỏ thái độ đối với sự kiện này, bởi vậy cũng khó có thể là trung ương ra tay, làm cho thái độ Nhật Bản chuyển biến đến 180°.
Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là chuyện gì? Làm cho Nhật Bản xảy ra chuyển biến mạnh như vậy?
Hoàng Văn Thanh không tin người Nhật Bản là thiện nam tín nữ, thực sẽ cho rằng người trong nước mình là người bị hại.
Nghĩ tới những việc này, Hoàng Văn Thanh bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, cũng rất khó cao hứng, tuy đã có thể đánh tan liên minh giữa Nhậm Đoàn và Chu Trì Khôn, trong đáy lòng hắn vẫn chưa thể thở dài.
Trước kia, Nhậm Đoàn muốn tìm được ủng hộ từ chỗ Chu Trì Khôn, đáng tiếc, Chu Trì Khôn không phải thằng nhóc, trung ương không tỏ thái độ rõ ràng, Chu Trì Khôn cũng không muốn ủng hộ Nhậm Đoàn.
Đáy lòng Nhậm Đoàn khẳng định cũng có oán khí, nếu Chu Trì Khôn sớm tỏ thái độ ủng hộ hắn một chút, chiến thắng tại trước khi người Nhật Bản chuyển biến sắc mặt, chỉ sợ sẽ là một phen quang cảnh rất khác.
Cái liên minh chính trị này, xem như không thể có được.
"Kết quả như vậy, ai cũng không nghĩ ra, tôi còn tưởng rằng sẽ còn có một phen ác đấu nữa..."
Trương Á Đông chắp hai tay sau lưng, cùng Hoàng Trấn Đông Hành đi dạo ở đường mòn bên hồ cạnh Bắc Sơn, bóng rừng cây xanh um tùm chiếu xuống.
"Đúng vậy, ai nghĩ ra được đây..."
Hoàng Trấn Đông ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong rừng cây rậm rạp, nói: "Chúng ta hiện tại đang ở trong tuần trăng mật với Hoàng Văn Thanh, anh và Hoàng Văn Thanh cùng tồn tại ở ủy ban tỉnh, nên cố gắng, bắt được quyền phân công quản lý mấy cái nghành quan trọng..."
"Tháng sau Quan Quang Cốc sẽ lui, hiện tại đã muốn ở vào trạng thái sắp về, không ít người nhìn chằm chằm vào công tác liên lạc hệ thống chính pháp trong tay hắn!”
“Lâm Bái cũng là phó chủ tịch tỉnh, tuy vẫn chưa tiến vào thường ủy, nhưng gần đây một mực hoạt động ở trung ương, Lâm gia bọn hắn vẫn có các mối quan hệ, sang năm chắc có thể bổ tiến vào bộ máy thường ủy, hiện tại hắn đang chăm chú nhìn vào hệ thống chính pháp do Quan Quang Cốc lưu lại..."
Trương Á Đông chậm rãi nói: "Cạnh tranh cùng Lâm Bái, phần thắng không lớn..."
"Trước kia không phải Lâm Bái được phân công quản lý toàn bộ hệ thống vệ sinh tỉnh sao, trong khoảng thời gian này, La Phù tỉnh bộc phát vấn đề phòng khám dởm, cũng bộc lộ ra lỗ thủng cực lớn ở hệ thống vệ sinh, có ảnh hưởng mặt trái rất lớn đối với hắn."
Hoàng Trấn Đông đúng là người chủ đạo tuyên truyền hướng gió dư luận, tiến hành đả kích đối với Lâm Bái, là thứ hắn cực kỳ thuận tay, liền nói: "Cái này phải xem Lâm Bái xử lý ra sao rồi, tại lúc khẩn yếu này, chắc cũng phải tránh danh tiếng một chút, nhảy ra tranh giành phân công của Quan Quang Cốc, chỉ sợ hắn cũng không dám..."