Giả Cán Bộ

Chương 488 : Không để mặt mũi

Ngày đăng: 12:52 30/04/20


Hắn đã xem qua khẩu cung của những cô gái này, biết rõ những cô gái này là sinh viên đại học La Phù.



Đầu năm nay sinh viên vẫn rất hiếm có, hắn cũng không dám làm ẩu, dù sao thì ảnh hưởng rất lớn, tuy những học sinh nữ này đều cực kỳ hấp dẫn mê người, nhất là Khả Cũng kia.



"Cục trưởng, người thanh niên này người vẫn chưa thẩm tra, có muốn tôi tự mình dẫn hắn đi sang gian phòng bên cạnh thẩm tra không, ngài tự mình thẩm vấn những cô gái này..." Tiểu Tống là một hảo thủ nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức đề nghị.



Phó cục trưởng lập tức lộ ra dáng tươi cười, nói: "Rất tốt! Cứ làm như vậy đi..."



Nói xong, hắn còn thoáng ma sát một tý bàn tay, tuy không dám làm cái gì, nhưng trong quá trình thẩm vấn động tay đông chân chấm mút một chút, hắn vẫn rất thích ý, cũng không ai có thể coi đây là chứng cớ tố cáo hắn.



"Các người tính toán thật hay, thật đúng là đáng đánh..." Dương Tử Hiên híp hai mắt lại, nếu như hôm nay không phải hắn ở chỗ này, chỉ sợ đám học sinh nữ và Khả Cũng thật đúng là sẽ bị đám tai to mặt lớn heo mập quấy rầy.



Trong lúc đang nói chuyện, điện thoại Dương Tử Hiên vang lên, trong phòng thẩm vấn đều cứng lại một hồi.



Dương Tử Hiên lấy điện thoại ra, nghe điện thoại, trong điện thoại, Hồ Khải nói: "Dương sở, đã điều tra xong, khách sạn Phúc Hải này là sản nghiệp dưới danh nghĩa tập đoàn Cán Khôn..."



Thật có thể nói, không phải oan gia không gặp nhau.



Dương Tử Hiên thở dài một hơi, tuy tạm thời vẫn chưa xung đột gì với Hà Khôn, Dương Tử Hiên vẫn kiêng kị Hà Tân Nghi sau lưng Hà Khôn, nhưng người ta đã tìm tới cửa rồi.



Thái Vũ này, có thể được khách sạn dưới danh nghĩa Hà Khôn bảo vệ, tự nhiên cũng là bối cảnh không tầm thường, xem ra sau lưng chuyện này rất phức tạp.



"Như vậy đi, cậu lập tức thông báo cục công an thành phố Tử Kim, để cho bọn họ chạy tới phân cục Tử Dương một chuyến, trong chỗ này có một phó cục trưởng phân cục muốn dùng danh nghĩa hỗ trợ điều tra, giam cầm chúng tôi ở chỗ này!”



“Bên cạnh tôi còn có nhiều cô gái, bản thân tôi không sợ gì, nhưng tôi lại sợ các cô gái xảy ra chuyện...không muốn để các nàng chịu tâm lý chèn ép quá lớn..." Dương Tử Hiên thở dài.



Đêm nay, những cô gái một mực trốn ở trong vòng tay bao bọc của người thân này, coi như đã kiến thức một mặt hắc ám của xã hội, không biết ánh của các nàng đối với thế giới và nhân sinh quan sẽ có bao nhiêu thay đổi.



Hồ Khải thầm chấn động, không nghĩ tới, phong ba tranh cãi ngoại giao vẫn chưa rơi xuống đất, lại vẫn có cảnh sát dám chơi loại thủ đoạn "hỗ trợ điều tra" này, lá gan thật không phải mập mạp bình thường rồi.



"Vâng, Dương sở, tôi sẽ ngay lập tức gọi điện... Tôi và lão Lưu sẽ lập tức đi qua đón ngài..." Hồ Khải lăn lông lốc một cái, từ trên ghế mặt đứng lên.



Thời điểm nghe điện thoại, Dương Tử Hiên không cố ý hạ giọng, toàn bộ người trong phòng cơ hồ đều có thể nghe thấy lời hắn nói, phó cục trưởng mập mạp kia cũng ngây ngẩn cả người.



Hắn nhìn điện thoại di động trong tay Dương Tử Hiên đến xuất thần, đầu năm nay, người có thể cầm được điện thoại di động tốt, thân phận không hề đơn giản.


"Nếu tôi có thể đoán được, cũng không cần hỏi cậu." Tiểu Mỹ tức giận nói, lập tức lại nghĩ tới Lâm Lâm vẫn còn bị giam giữ trong cục, tiếp nhận thẩm vấn, lo lắng hỏi: "Cậu nói xem, Lâm Lâm sẽ không việc gì chứ?."



"Khẳng định không có chuyện gì, cậu khỏi phải lo lắng... Có anh ấy lo rồi." Khả Cũng ôm tiểu Mỹ bả vai nói.



"Anh ấy là lãnh đạo rất lớn sao? Nhưng anh ấy còn trẻ như vậy mà!" Tiểu Mỹ quay đầu hỏi.



"Thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phó sở trưởng sở giám sát chủ trì công tác thường vụ, bây giờ nghe nói lại kiêm nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách tỉnh, làm được chức phó chủ nhiệm!”



“Những vị trí này, từng cái đều nắm quyền lực cực kỳ lớn, toàn bộ cán bộ cấp sở trong tỉnh, chỉ cần bị đưa tin tức tố cáo, anh ấy có thể cầm tin tức tố cáo đi điều tra..." Khả Cũng nói, trong khoảng thời gian này, nàng đã hiểu biết về tri thức quan trường hơn, vì vậy mà cực kỳ rõ ràng đối với những chức phó của Dương Tử Hiên, không phải ngây thơ không biết như ban đầu.



"Lợi hại như vậy à...Nhà của hắn rất mạnh, phải không? Còn trẻ như vậy, thoạt nhìn giống như của bạn học chúng ta."



"Cái này thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nghe tiểu Thiến nói, anh ấy làm ra chiến tích quan trọng, được các lãnh đạo lớn thưởng thức..." Khả Cũng nhún nhún vai nói.



...



Thời điểm Hà Khôn còn đang ngủ ngủ, điện thoại liền vang lên, cưỡng chế cơn buồn ngủ và xúc động mắng chửi người, hắn nghe người bên kia điện thoại nói hết lời.



"Khôn ca, xảy ra chuyện rồi...cô gái trước kia tiểu Xuân giới thiệu cho Thái Vũ kia, là học sinh đại học La Phù, Thái Vũ trực tiếp cưỡng đoạt cô gái kia trong phòng khách sạn, một đám bạn học chạy tới, cô gái kia thiếu chút nữa cắt bỏ đời trai của Thái Vũ, chỉ là, hiện tại cũng không có gì khác việc đó..."



"Cái gì? Làm sao lại xuất hiện như vậy chuyện như vậy, đám bảo vệ thùng cơm khách sạn Phúc Hải kia đều đi làm cái gì rồi, không phải nói cam đoan để cho Thái Vũ thoả mãn, tại sao có thể để cho nữ học sinh kia làm bậy..." Hà Khôn lập tức thức giấc, từ trên giường nhảy dựng lên.



"Lão đại, ngài hãy nghe tôi nói hết, không phải vấn đề khách sạn Phúc Hải, là vì xuất hiện một nhan vật lớn làm chỗ dựa cho cô gái gọi Lâm Lâm kia!”



“Lúc đó bảo vệ cũng báo động, để cho Phương Hải khu Tử Dương tới, mang người về, nhưng dường như bối cảnh người đàn ông kia rất mạnh, phân cục Tử Dương đã thả người... Hiện tại không biết nên làm thế nào mới tốt."



Hà Khôn bình tĩnh lại lạnh lùng nói: "Có phải các người không có đầu óc hay không, một nữ sinh viên ra ngoài làm bồi rượu, có thể bao nhiêu chỗ dựa, thật sự có chỗ dựa lớn như vậy, nàng tội gì phải đi tiếp rượu đây, đầu óc Phương Hải có phải là bị thủy ngân vào rồi không, bị vài một học sinh hù dọa, quá không có khả năng chèo chống!"



"Lão đại, Phương Hải này nói trong điện thoại cũng không rõ ràng, ngài nên tự mình đến hỏi hắn một chút, hắn cũng không nói lời nói thật với tôi, đoán chừng là có cái gì đó cố kỵ, hoặc là nói tôi vẫn chưa đủ tư cách đối thoại với phó cục trưởng như hắn..."



Hà Khôn cũng nghe ra, thủ hạ của chính hắn rất oán thán với Phương Hải, nhưng hắn cực kỳ hiểu cách người trấn an nhân tâm, sắc mặt hòa hoãn xuống, nói: "Tôi nói Đại Minh, cậu là người dòng chính của tôi, Phương Hải chỉ là một con chó, tôi ném xương cốt cho hắn ăn, trong suy nghĩ của tôi, địa vị của hắn không thể so sánh với cậu, cậu nghỉ tạm trước... Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì..."



Cúp điện thoại xuống, về sau, Hà Khôn hít sâu một hơi, liền bấm điện thoại Phương Hải, tiếp điện thoại không phải Phương Hải, mà là một cảnh sát nhân dân.



Hà Khôn lập tức biết Phương Hải cố ý không nghe điện thoại của hắn rồi, trong nội tâm hơi kinh hãi, rốt cuộc Phương Hải này muốn chơi cái gì đây?