Giả Cán Bộ
Chương 535 : Chuẩn bị hành động
Ngày đăng: 12:53 30/04/20
Lời nói đã nói đến đây, Bàng Đông Thành càng cảm thấy phẫn nộ, giọng nói cũng trở nên lớn hơn: "Tôi cảm thấy, Dương Tử Hiên này quả thực chính là cố tình gây sự!”
“Chúng ta hoàn toàn có thể phản ánh vấn đề với ủy ban tỉnh, nói Dương Tử Hiên này là có thành kiến với Đông Nhuộm! Cố ý làm khó dễ chúng ta! Trả đũa!"
Phạm Hoàng Sơn nhíu mày, hỏi: "Cậu kích động cái gì?"
Phạm Hoàng Sơn là lão công nhân Đông Nhuộm, một đường từ công nhân làm lên giám đốc, bên trong cán bộ công nhân viên chức Đông Nhuộm, hắn có uy vọng cực lớn, hắn quát lớn một tiếng, Bàng Đông Thành lập tức hết giận, không dám lên tiếng.
"Vì cái gì nhiều xí nghiệp như vậy, Dương Tử Hiên không ép, chỉ chèn ép Đông Nhuộm chúng ta? Còn trả đũa gì nữa?"
Tâm tình Phạm Hoàng Sơn vốn đã không tốt, bị Bàng Đông Thành náo như vậy, càng thêm không vui rồi, hắn nói: "Người ta ngay cả cửa Đông Nhuộm chúng ta cũng chưa từng trèo qua, trả đũa là từ đâu để nói? Chúng ta chưa từng đắc tội hắn! Cậu thật đúng là quá suy nghĩ hão huyền!"
Bàng Đông Thành hơi sợ, hắn tự nhiên không dám nhắc tới chuyện hắn đã từng nhục mạ thư ký Dương Tử Hiên, đắc tội Dương Tử Hiên ở trước mặt Phạm Hoàng Sơn.
Một hồi hội nghị trôi qua, cũng không thảo luận ra được kết quả gì tốt, cuối cùng lại quyết định, để cho lão Đỗ đại biểu Đông Nhuộm đi tìm Dương Tử Hiên nói chuyện.
Những sự tình này, Dương Tử Hiên đương nhiên không quá chú ý rồi, ở trong mắt hắn, loại tiểu nhân Bàng Đông Thành này chỉ là thằng hề nhảy nhót, không lên được mặt bàn của hắn.
Thời điểm buổi sáng, Dương Tử Hiên đã đi tìm Trần Chí Ôn.
Những ngày này, Trần Chí Ôn một mực đều đang làm công tác tư tưởng phân chế độ thuế, tiến hành trao đổi tư tưởng với rất nhiều lãnh đạo trong tỉnh.
Bí thư thị ủy Tử Kim Nhậm Đoàn đi một chuyến đến kinh thành, dựa vào các mối quan hệ thâm hậu trong kinh thành, ngửi được mùi vị gì đó, biết phân chế độ thuế lần này, trung ương đã quyết tâm muốn làm thành công, lập tức vứt bỏ hiềm khích lúc trước, ủng hộ công tác của Trần Chí Ôn.
Hắn làm vậy, đã một lần nữa xác minh quan trường không có địch nhân vĩnh hằng, cũng không có bạn bè vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, cái này một chân lý bất biến.
Trước kia, bởi vì vấn đề tranh cãi ngoại giao, giữa Nhậm Đoàn và bọn người Trần Chí Ôn xuất hiện xích mích và khoảng cách, nhưng giờ đây, tất cả đều biến thành không.
Dương Tử Hiên rất ưa thích trà ngon trong văn phòng Trần Chí Ôn, tự rót một chén Hoàng Sơn Mao Tiêm, nhấp một ngụm rồi khen: "Đồ tốt!"
Vài ngày này Trần Chí Ôn đi khắp nơi, một thân mệt mỏi, không được nghỉ ngơi tốt, túi mắt rất dày, nhưng vẫn cười cười, nói: "Cậu ưa thích à, trong nhà của tôi còn vài bao, lát nữa tôi sẽ bảo Ấu Trúc đưa đến cho cậu."
Dương Tử Hiên cũng không khách khí, vâng một tiếng rồi nói: "Tại tháng sau, chắc có thể xác định nơi làm thí điểm phân chế độ thuế rồi! Uông Thong Long phó thủ tướng sẽ đích thân tới kiểm tra chứng thực công tác."
Nói chuyện phiếm cùng với một cô gái đáng yêu, luôn làm cho người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến thời điểm tan học, cô gái vẫn chưa thỏa mãn, muốn trao đổi phương thức liên lạc với Dương Tử Hiên.
"Tùng nhi, hắn là ai?"
Một người đàn ông ăn mặc gọn gàng ngồi ghế trước đứng lên, quay đầu lại, có chút bất thiện nhìn Dương Tử Hiên hỏi.
"Học trò giáo sư Diệp Tân Vĩ.” Tùng nhi có chút bất mãn nhìn người đàn ông.
Người đàn ông vẫn không buông tha, nói: "Các người đi học mà lớn tiếng nói chuyện, ảnh hưởng đến kỷ luật, còn cậu nữa, đến muộn, vài tiết trước cũng không gặp cậu, có phải trốn học không? Tốt nhất là cậu đi với tôi làm kiểm điểm."
Tùng nhi có chút mất hứng, hỏi: "Nhạc Chí Đặc, cậu muốn làm gì? Người ta thế nào, có quan hệ gì đến đầu?"
Dương Tử Hiên mặc kệ cái loại hội học sinh này, bình tĩnh đi ra khỏi phòng học, trực tiếp đi ra ngoài.
"Đứng lại! Lời tôi nói, cậu có nghe không? Cậu trốn học nhiều tiết, tình tiết nghiêm trọng, cậu lập tức theo tôi trở về làm kiểm điểm! Tôi là phó chủ tịch hội học sinh nghiên cứu sinh, hôm nay là tôi quản...” Nhạc Chí Đặc lớn tiếng hô Dương Tử Hiên.
Sau đó liền chạy đến níu lấy quần áo Dương Tử Hiên, cũng khó trách hắn tức như vậy, hắn theo đuổi Tùng nhi không phải một ngày hay hai ngày công việc, nhưng Dương Tử Hiên này không ra tay lại làm được, sao hắn có thể chịu nổi!
Dương Tử Hiên đã thật lâu không hưởng thụ qua loại đãi ngộ bị người "tóm quần áo” này, theo địa vị của hắn càng ngày càng cao, coi như là bí thư Tỉnh ủy, cũng sẽ không thất thố níu lấy y phục của hắn để răn dạy hắn như thế, không nghĩ đến, tên học sinh này thật thô lỗ.
Dương Tử Hiên quay đầu lạnh lùng nói: "Tốt nhất là tranh thủ thời gian buông tay ra...Tôi tin tưởng người có thể bước vào phòng học này, đều là người có tố chất, không cần phải hành động như là vô lại phố phường và côn đồ lưu manh đầu đường.”
Tuy trong lời nói không mang một chữ thô tục, nhưng từng câu từng lời của Dương Tử Hiên đều đang nhục nhã hắn.
Nhạc Chí Đặc đâu nhịn được, não nhất thời bị máu dồn lên, muốn cho Dương Tử Hiên một cái tát.
Nhưng cánh tay lại bị Dương Tử Hiên bắt được, hung hăng hất lên.
Cả người Nhạc Chí Đặc bị ngã dập xuống mặt đất.
Dương Tử Hiên lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình...”