Giả Cán Bộ

Chương 539 : Ngã ngửa

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Dương Tử Hiên đặt hai tay trên bàn, cầm lấy chén trà, hướng Thạch Phong Tín quơ quơ, khóe miệng mỉm cười, nói: "Cái danh ngạch phó chủ tịch tỉnh này, xem như anh đã nắm ở trong tay rồi, bộ chính trị rất nhanh sẽ xuống khảo sát nói chuyện, ông anh vẫn nên từ từ chuẩn bị sẵn sàng đi."



Thạch Phong Tín gật gật đầu, nói: "Vẫn là nhờ dựa vào chiêu rút củi dưới đáy nồi của cậu, Viên Đồng Tài và Vương Minh Phàm đều là ốc không mang nổi mình ốc..."



Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tôi chỉ là một chân chạy mà thôi, tôi cũng không có tư cách so chiêu với những đại lão trên hội thường ủy mặt kia, sự tình dùng sức, là việc của Chí Ôn chủ tịch tỉnh và Thanh Vân bí thư, tôi chỉ là người chạy việc thôi!"



Cùng Thạch Phong Tín nâng ly cạn chén trong chốc lát, Dương Tử Hiên mới nói về công việc Nam Hồ gần đây: "Ông anh gần đây có thu được tiếng gió không? Có người mật sưu tầm tài liệu đen tôi của tôi ở khu công nghiệp bí Nam Hồ."



Thạch Phong Tín cau mày, hỏi: "Ai ăn tim gấu gan báo, dám làm loại chuyện này trên đầu cậu?"



Dương Tử Hiên nghiêng nghiêng thân thể, ngồi rất tự nhiên, miệng nói: "Không ít người muốn nhìn tôi xấu mặt mất mặt, cũng không thiếu người muốn nhìn tôi một té ngã đến mức không bò dậy nổi, dĩ nhiên, cũng có một ít người gã ngục là do tôi tự mình ra tay chém xuống!"



"Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng không phải là một nơi bền chắc như thép, tôi nhiều lần xử lý bản án lớn ở bên trong, chiếm công lao người khác, tự nhiên sẽ có người mất hứng.”



“Tự nhiên sẽ có người trốn trong bóng đêm, chờ đợi thời cơ đá tôi một cái! Lần này là người bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phái người đi Nam Hồ, sưu tập tài liệu đen về tôi, trước kia tôi cũng không biết."



Thạch Phong Tín lập tức vỗ bộ ngực cam đoan: "Tử Hiên, về chuyện này thì cậu cứ yên tâm, chỉ cần một ngày tôi còn ở Nam Hồ, bọn hắn đừng nghĩ đến chuyện bày ra âm mưu quỷ kế gì ở Nam Hồ...”



“Lát nữa tôi sẽ dặn dò Thư Bình, còn có cả người ở Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố một chút, để cho bọn họ ra mặt, bắt những nội ứng kia ra ánh sáng, hoặc là chế tạo thêm một chút chướng ngại cho bọn hắn."



Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: "Tôi cũng không lo lắng gì, tôi làm việc rõ ràng, không lo những tên bắn lén này, tôi chỉ lo lắng có người muốn dùng tin đồn thất thiệt này để khuếch đại sự việc, sau đó ảnh hưởng đến tiền đồ mấy người Chí Ôn chủ tịch tỉnh mà thôi... Cho nên, tôi cần ông anh phối hợp."



Thạch Phong Tín vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, nói: "Không cần phải khách khí, có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc nói! Cho dù tôi rời khỏi Nam Hồ, còn có Chí Hồng ở đó. Tôi đi rồi, về sau, vì để đại cục kinh tế Nam Hồ ổn định, Tiền Vừa sẽ tiếp nhận bí thư thị ủy, Chí Hồng dùng chút sức lực, có thể thượng vị thị trưởng."



Dương Tử Hiên buông ly xuống, hỏi: "Ông anh và Tiền Vừa quan hệ thế nào? Có phải là giống như là lời đồn bên ngoài kia, bằng mặt mà không bằng lòng?"



Thạch Phong Tín cười ha ha, nói: "Tiền Vừa là kẻ dối trá, là người từ cơ quan Tỉnh ủy đi ra ngoài, hiểu nhất là kiến phong sử đà ( gió chiều nào xoay chiều nấy), làm sao hắn có thể gây ra xích mích với tôi được? Trừ phi hắn không muốn cầm lái con thuyền Nam Hồ này.”



“Tôi cũng không nhúng tay vào công việc chính phủ, Tiền Vừa ở Nam Hồ thật sự là như cá gặp nước, ngoại trừ làm tốt cơ sở kinh tế Nam Hồ ra, tôi còn cho hắn không ít tự do, hắn làm sao có thể tự rước lấy nhục, làm cương cùng tôi đây?”



“Lời nói bên ngoài, không tin được, lời nói bên ngoài đều là tôi cố tình thả ra để che dấu tai mắt, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh không hi vọng chứng kiến quan hệ bí thư và thị trưởng quá tốt, bằng mặt không bằng lòng là phù hợp tâm lý của Tỉnh ủy ủy ban tỉnh nhất, dễ dàng để cho Tỉnh ủy khống chế các thành phố."



Dương Tử Hiên ngây ra một lúc, lập tức cười nói: "Như vậy thì dễ làm rồi... Tôi hi vọng anh có thể cùng Tiền Vừa thị trưởng phối hợp diễn trò hay."



Thạch Phong Tín có chút trầm ngâm, lại có chút nghi hoặc, hỏi: "Lại có trò hay gì rồi?"
Lâm Nhược Thủy cười mắng: "Tốt, còn muốn nhiều hơn nữa hả, xem ra chính anh cũng không biết mình nuôi bao nhiêu người ở bên ngoài, đếm cũng không hết..."



Dương Tử Hiên cười cười, lắc đầu nói: "Em nghĩ đến chỗ nào rồi? Anh đang đếm xem mình và nàng đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu đêm...nhiều quá rồi, chỉ nhớ rõ lần trước ở cùng nàng, là trong một nhà khách Xích Thủy, đắp chung chăn lớn, ngủ triền miên một buổi tối."



Lâm Nhược Thủy lập tức mắc cỡ không chịu được, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, đánh vào mu bàn tay Dương Tử Hiên, hỏi: "Anh nói lung tung, anh nói bậy, còn nói à? Còn nói à?"



"Cứ nói! Cứ nói! Sao lại không dám nói."



"Hừ! Không để ý tới anh nữa!"



Dương Tử Hiên cũng không thèm để ý, chợt nhớ tới tai nạn xe cộ, hỏi: "Sự kiện Lôi Văn kia xử lý đắc thế nào?"



Lâm Nhược Thủy lắc lắc hai tay trên trên lỗ tai Dương Tử Hiên, hỏi: "Còn có thể thế nào? Đương nhiên là đào sâu điều tra! Cục công an huyện Xích Thủy không đủ tư cách, sở trên tỉnh Giang Nam trực tiếp ra mặt, nhờ tỉnh Nam Tô phối hợp, phương diện tỉnh Nam Tô coi trọng cao độ, trực tiếp tra ra được Lôi Văn...”



“Chỉ là, Lôi Văn này không đơn giản, là con trai của thị trưởng một thành phố trong tỉnh Nam Tô!”



“Nhưng nghe nói hai ngày này đã bị tỉnh Nam Tô đình chỉ điều tra rồi, Lôi Văn này thật sự là rách nhà gặp ngay trời mưa... Làm sao anh lại vô duyên vô cớ đắc tội với con thị trưởng một thành phố ở tỉnh Nam Tô? Thật sự là không nghĩ ra..."



Dương Tử Hiên đương nhiên không dám nói là vì tranh giành Lương Quân Mi, ấp úng nói hai câu: "Chuyện này cũng rất bình thường, quần là áo lượt cũng có vòng tròn luẩn quẩn của đám quần là áo lượt!”



“Nói không chừng anh đã đắc tội với người trong vòng luẩn quẩn ở Tử Kim, sau đó người đó lại để cho thiếu gia ăn chơi Lôi Văn này tới xử lý tôi...nhưng vẫn là mặt mũi của em lớn nhất, phương diện tỉnh Giang Nam không dám bỏ qua, chăm chỉ điều tra, hiệu suất thật đúng là cao. "



Lâm Nhược Thủy mắt trắng không còn chút máu, hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa, gật gật đầu, nói: "Anh đắc tội với người trong vòng tròn luẩn quẩn quần là áo lượt thành phố Tử Kim là việc bình thường, nghe nói gần đây anh lại đánh nhau vì một cô gái trong đại học La Phù."



Dương Tử Hiên thật sự là rất muốn tặng cho mình hai bạt tai, cái gì không đề cập tới, tại sao phải nói đến quần là áo lượt.



"Tin tức của em thật đúng là linh thông, ngồi ở huyện Hồng Thủy, ngay cả gió thổi cỏ lay ở đại học La Phù, đều rất rõ ràng rành mạch."



Lâm Nhược Thủy tức giận nói: "Anh đừng quên em tốt nghiệp ở đâu, anh cũng là nghiên cứu sinh ở đại học La Phù, em nhờ bạn bè trong đó làm gián điệp, chuyện của anh, em đương nhiên rõ ràng."



"À, nói như vậy, anh còn là sư đệ của em, nghe lời, nhanh gọi sư tỷ đi."



Dương Tử Hiên đưa tay sờ sờ cái mũi, lại đưa tay sờ sờ eo nhỏ mềm mại của Lâm Nhược Thủy, nói: "Xem ra anh còn phải tăng thêm một điều trên sơ yếu lý lịch của mình—— có một sát thủ sư tỷ! Một sư tỷ xinh đẹp, vẫn không chạy thoát hai bàn tay của tôi!"