Giả Cán Bộ

Chương 541 : Thả mồi dài

Ngày đăng: 12:53 30/04/20


Giao Đế xì một tiếng đầy khinh thường, xụ mặt nói: "Tôi nói lão sẹo Ba này, sự tình gì không làm, vậy mà lại đi làm tay sai cho người ta, đáng giá sao?"



Dường như lão sẹo Ba bị những lời này của Giao Đế kích thích, con mắt híp thành một đường, cười lạnh nói: "Giao Đế, cô đừng có nghĩ đến chuyện lực ảnh hưởng của cô ở vùng này rất lớn, tôi sẽ không dám động đến cô, nếu cô dám sờ đến người tôi, tôi sẽ hủy cả cái quán bar này đi."



"Ơ, khẩu khí thật lớn, xem ra anh thật đúng là đụng phải quý nhân, trước kia chưa từng thấy anh mạnh mẽ như vậy."



Chu Di ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, phát ra một câu châm chọc.



Lão sẹo Ba thẹn quá hoá giận, cánh tay vung ra, muốn cho Chu Di một cái tát, lại bị Dương Tử Hiên bắt được, nói: "Đánh cô gái tính toán là tài năng gì đây, có bản lĩnh thì gọi quý nhân phía sau anh ra, xem xem có phải là mấy người chúng tôi không đủ sức nặng và tư cách nói chuyện hay không."



Lão sẹo Ba ngẩng đầu lên nhìn, thấy khuôn mặt Dương Tử Hiên quá trẻ tuổi, liền nói: "Tuổi còn nhỏ, đứng xen vào việc của người khác... quý nhân của tao đang ở trong phòng khách quý, cho chúng mày biết một chút cũng không sao."



Dương Tử Hiên buông lỏng tay của hắn ra, cười nói: "Vậy thì tôi thực sự muốn biết một chút."



Lão sẹo Ba hừ lạnh một tiếng, liền xoay người đi ra ngoài, vào phòng dành cho khách quý.



Chu Di và Lâm Nhược Thủy, Dương Tử Hiên, một đoàn người đều đi theo đằng sau, lão sẹo Ba cuối cùng cũng đứng bên người một thanh niên, nở nụ cười nịnh nọt, so với vừa rồi hung hăng càn quấy phách lối ở trước mặt bọn người Dương Tử Hiên, thật sự là như hai người.



Hắn nói: "Lão đại, bọn hắn đều nói muốn gặp ngài một lần, sau đó mới làm ra quyết định."



Chu Di đi tuốt ở đằng trước, có thể thấy rõ gương mặt này, trong lòng có chút kinh ngạc, trước kia nàng công tác ở cơ quan nhà nước, cũng đã gặp người thanh niên này, lập tức nhíu mày quay đầu nói với mấy người Dương Tử Hiên và Lâm Nhược Thủy, Giao Đế: "Người thanh niên này, dường như là thân thích một lãnh đạo lớn ở thành phố Tử Kim, xem ra chuyện lần này thật đúng là có điểm khó giải quyết."



"Tại sao lại khó giải quyết?" Dương Tử Hiên có chút nghi ngờ hỏi.



Lãnh đạo chủ yếu trong thành phố Tử Kim, cơ bản là hắn đều biết, bọn người Nhậm Đoàn, Tiết Kế Ngay, Hỷ Lại Thừa, Đỗ Huy Phong ở tại thành phố Tử Kim đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng vẫn chưa làm Dương Tử Hiên quá sợ hãi.



Liếc liếc thanh niên phía trước, Dương Tử Hiên không nhịn được, cười lên một tiếng, sau đó sắc mặt thoáng cái đã cứng lại, nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai, thì ra vẫn là tên con trai mất dạy của Hỷ Lại Thừa kia."



Nói xong, Dương Tử Hiên đẩy vài người phía trước ra, trực tiếp đi đến trước mặt Hỷ Chí Đặc, cười lạnh nói: "Tôi nói Hỷ đại công tử này, cậu thật đúng là càng ngày càng có tiền đồ, loại sự tình bắt nạt cô gái này, đều có thể làm được.”



“Mất công bố cậu làm đến chức phó bí thư đảng thành phố Tử Kim, không nghĩ tới, trong cuộc đời ông ta lại có một đứa con khốn kiếp như cậu!”



Dương Tử Hiên biết rõ, trong khoảng thời gian này, Hỷ Lại Thừa vẫn đang ẩn giấu, không có can đảm xen vào đấu tranh giữa Nhậm Đoàn và Tiết Kế Ngay, biểu hiện ra khuynh hướng trung dung, sự tình gì cũng đều dùng hình tượng giải quyết việc chung, rất công bằng, không hề nghiêng về ai.



Bản thân Hỷ Lại Thừa rất khiêm tốn, khẳng định cũng sẽ không để cho đứa con lêu lổng phá hoại ở bên ngoài như thế, bởi vậy, Hỷ đại công tử này, hơn phân nửa chính là lấy danh tiếng cha của mình ra bên ngoài, cầm cờ hiệu phó bí thư Hỷ Lại Thừa, ức hiếp dân chúng.


Sắc mặt Lương Quân Mi trở nên hồng rực, hỏi: "Vậy anh còn muốn làm sao đây? Trung thu mời anh đi cùng em đến Nam Tô, anh lại không đi, vậy mà lại chạy tới tỉnh Giang Nam, xảy ra chuyện, anh không biết xấu hổ, còn bắt em đền bù tổn thất à?"



Dương Tử Hiên ừ một tiếng, nói: "Mỹ nữ đền bù tổn thất, càng nhiều càng tốt..."



Lương Quân Mi im lặng một hồi rồi mới nói: "Bọn em bây giờ đang ăn khuya ở bên ngoài, anh muốn tới đây không?"



Tuy Dương Tử Hiên rất muốn qua đó, nhưng là Lâm Nhược Thủy ở bên, không thoát thân nổi, chỉ có thể từ chối.



Cùng mấy người bạn của Lâm Nhược Thủy đi chơi đến đêm khuya, Dương Tử Hiên mới lái xe đưa Lâm Nhược Thủy về.



Sáng ngày hôm sau, Hồ Khải và Sài Quá Long từ sáng sớm đã đến báo cáo tiến trình án kiện nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cho Dương Tử Hiên.



Dương Tử Hiên trầm tư một chút mới lên tiếng: "Sự tình hiện tại phải xử lý khiêm tốn, phải chú ý đến sách lược, không thể ảnh hưởng đến công tác sản xuất của nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, phải thích hợp điều tra công khai đối với các quản lý bên trong nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu, đừng làm cho nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu xảy ra chuyện, mỗi người cảm thấy bất an.”



“Dù sao thì nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu cũng là một trong xí nghiệp nhà nước lớn trong tỉnh, chiếm nửa bầu trời kinh tế Ích Châu, một khi sản xuất xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của rất nhiều công nhân, cái này không phải ước nguyện ban đầu của chúng ta."



Sài Quá Long là người Dương Tử Hiên chỉ định phụ trách bản án này, lập tức viết chỉ đạo của Dương Tử Hiên vào vở.



Phân phó hết những việc này, về sau, Dương Tử Hiên liền nhận được điện thoại của Trương Tuyết Bách, nói vừa đưa Bối nhi đi nhà trẻ, muốn nói chuyện với Dương Tử Hiên về vấn đề Tuyết Trắng Nhật Hóa, Dương Tử Hiên ngẫm nghĩ một chút, đã thật lâu không gặp mặt người chị này, liền đáp ứng rồi.



Trương Tuyết Bách mặc váy ngắn màu cà phê, vạt áo váy là một hàng ngọc màu sáng tím, viền tơ lụa, mắt nhìn Dương Tử Hiên, cười xinh đẹp nói: "Xem ra trong khoảng thời gian này cậu đang loay hoay chân không chạm đất."



Dương Tử Hiên tìm vị trí ngồi xuống, nói: "Không bận đến mức làm liên tục... nhưng cuối năm, công việc luôn rất nhiều, cũng không thể chiếu cố đến việc Dương Ban Mai Xích bên kia, Tuyết Trắng Nhật Hóa gần đây phát triển thế nào."



Tuyết Trắng Nhật Hóa đã bị công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích khống chế cổ phần, trở thành xí nghiệp thành viên dưới cờ Dương Ban Mai Xích.



Trương Tuyết Bách cũng cầm cổ phần của công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, tiến vào thành viên ban giám đốc.



Trương Tuyết Bách lắc đầu, nói: "So với trước đây thì tốt hơn nhiều, tựa như cậu nói, Tuyết Trắng Nhật Hóa làm nhãn hiệu bột giặt đặc sắc, thành quả và lượng tiêu thụ tương đối rõ rệt!"



Đang nói chuyện, điện thoại Trương Tuyết Bách vang lên, vừa cầm lên nghe, sắc mặt Trương Tuyết Bách nhất thời biến đổi, nói: "Tốt! Các anh phải ổn định hiện trường, chúng tôi sẽ lập tức chạy qua."



Sắc mặt Dương Tử Hiên bắt đầu nghiêm túc, hỏi: "Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra?"



"Bối nhi đã xảy ra chuyện!"