Giả Cán Bộ
Chương 590 : Dụ dỗ đe dọa
Ngày đăng: 12:53 30/04/20
Dương Tử Hiên đã trở thành một ác mộng cảm tình phức tạp ở sâu trong nội tâm Trần Linh.
Ác mộng này một mực quanh quẩn đến nay, không thể quên.
Nhưng nàng không nghĩ tới, có một ngày, mình còn có thể xuất hiện cùng Dương Tử Hiên.
Trời chiều, tiểu học là năm giờ chiều tan, các phụ huynh đều sớm đến nơi đây đợi con tan học về, Trần Linh là cô giáo, hôm nay không có lớp dạy, sớm tan tầm rồi, liền đi xe đạp đến nơi này, chờ ở cửa, đợi đứa con tan học.
Rảnh rỗi đến nhàm chán, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một cỗ xe Phú Khang lặng yên ngừng tại cửa ra vào, Trần Linh cũng tò mò nhìn xe, chỉ là, nàng rất nhanh phát hiện, người ở bên trong xe đang đi về phía nàng.
"Đã lâu không gặp, cô giáo Trần Linh!" Dương Tử Hiên đưa tay về hướng Trần Linh, nắm chặt tay cùng Trần Linh, hỏi: "Đang đợi con tan học sao?"
Trần Linh có chút thất thần, không biết làm sao Dương Tử Hiên lại đột nhiên hiện ra ở chỗ này, cánh tay đưa lên hất sợi tóc bên cạnh cái trán về sau tai một chút, giọng nói lắp bắp: "Đúng vậy….Dương sở trưởng, làm sao ngài lại tới nơi này?"
Dương Tử Hiên mỉm cười, nói: "Tìm cô!"
"Tìm tôi?" Biểu lộ trên mặt Trần Linh càng thêm kỳ quái, nhớ tới chính mình từng không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, hiện tại hắn còn nói đến tìm mình, trong nội tâm càng thêm phức tạp, không biết có phải là Dương Tử Hiên đến đây tìm nàng để hoàn thành nốt cuộc “mây mưa" vẫn chưa hoàn thành kia không.
Dương Tử Hiên nhìn ra tâm tư phức tạp của Trần Linh, liền lên tiếng nói: "Cô không nên hiểu lầm, tôi cũng không có ý tứ gì khác, tôi tìm cô, chẳng qua là muốn giải thích một ít tình huống, hơn nữa còn nói cho cô biết một ít tình huống."
Tiếng chuông tan học trong trường học vang lên "linh linh", trong nội tâm Trần Linh thầm kêu to một tiếng, chân tay có chút luống cuống, nói: "Con của tôi ra về rồi."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Không có gì đáng ngại, cô cứ đưa con về nhà trước, tôi sẽ chờ cô ở góc rẽ đường cái gần nhà cô."
Nói hết lời, Dương Tử Hiên liền trở lại xe.
Trần Linh ở sau lưng do dự hỏi: "Chuyện rất quan trọng sao?"
Dương Tử Hiên quay đầu lại, gật gật đầu.
Trần Linh đang ở khu Kiến Giang, xuôi theo đường cái, đại bộ phận phòng công nhân góp vốn của công ty Xuân Huy đều được xây dựng tại đây.
Dương Tử Hiên dừng xe tại góc đường góc rẽ, lưu lượng người qua lại không nhiều lắm, ngồi trong xe hút thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn tòa nhà Trần Linh.
Trần Linh đưa đứa con đi vào đã nửa giờ rồi, vẫn chưa đi xuống, cái này lại làm cho Dương Tử Hiên bực bội, Trần Linh là một khâu cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của hắn.
“Có thể nói bọn hắn cũng là một trong những người bị hại trong án xí nghiệp mục nát tập thể này!"
Lông mi Dương Tử Hiên nhảy lên, nói: "Những công nhân viên chức nghỉ việc này một mực chống đối, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát chúng tôi cũng thu được không ít tin tức tố giác của bọn họ!”
“Nhưng chúng tôi một mực nhẫn nhịn không làm, hiện tại, việc cô cần làm, là vụng trộm liên lạc với những công nhân viên chức nghỉ việc này, tiếp xúc cùng bọn họ, thừa cơ mưu đồ một trận bãi công và hành động kháng nghị."
Sắc mặt Trần Linh biến ảo, do dự trong chốc lát rồi mới hỏi: "Tôi sợ mình chỉ là một cô gái, không làm nổi việc này?"
Dương Tử Hiên để sát đầu vào một chút, bốn mắt đối mặt, hắn dùng giọng nói trầm ổn mà giàu cảm xúc, hỏi: "Không cần sợ, tôi sẽ ở sau lưng đưa ra chỉ đạo tốt nhất cho cô, cô vẫn chưa tin tôi sao? Cô cảm thấy tôi sẽ hại cô sao?"
Ánh sáng trong phòng dần dần u ám, bị Dương Tử Hiên, người đàn ông đầy quyền lực và mị lực đàn ông chăm chú nhìn như vậy, tình cảm và dũng khí đáy lòng Trần Linh thoáng cái đã bộc phát ra, trong mí mắt cất giấu đầy vẻ vui sướng, đặc biệt động tình, khẽ mở miệng hồng, nhổ ra mấy chữ: "Không thể!"
Đã vào cuối mùa thu, trời rất lạnh, nhưng quần áo trên người Trần Linh không nhiều.
Trần Linh có thể cảm giác được cánh tay Dương Tử Hiên đang rơi xuống đôi chân vểnh lên của nàng, người phụ nữ 30 tuổi giống như nước mật đào chín tới, nhẹ nhàng sờ, văn vê một cái, có thể nặn ra được một đống nước.
Bàn tay cắm vào trong quần, là loại quần lót bằng bông truyền thống nhất, không phải dạng quần lót viền tơ lụa nhiều loại hoa hoét đính lên đời sau.
Bắt đầu sờ mò, xúc cảm rất tốt, cũng rất có cảm giác.
Tôn Xán dạo này không làm được, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều nhào vào công việc, Trần Linh đã nhiều năm không có cuộc sống vợ chồng, đây cũng là một trong những căn nguyên làm hai người bọn họ mâu thuẫn.
Trần Linh là một cô gái cực kỳ bảo thủ, đoan trang nữ tính, một mực không có ý tưởng tìm tình thú bên ngoài, đột nhiên bị Dương Tử Hiên, một người đàn ông cường tráng, tràn ngập hương vị đàn ông xâm nhập cuộc sống của nàng, Trần Linh muốn tự kềm chế cũng không được.
Tùy ý để bàn tay lớn của Dương Tử Hiên chạy trên hạ thể đầy đặn trắng nõn, mũi miệng Trần Linh phun ra nuốt vào đầy không khí, tiếng thở dốc áp lực, hai tay chăm chú vòng lên cổ Dương Tử Hiên, có chút ngượng ngùng, nói: "Nhẹ nhàng một chút!"
Khóe miệng Dương Tử Hiên ở trong đêm tối hiện lên vẻ tươi cười quỷ dị, nhân duyên như nước, không cần đầu tư cảm tình gì, cô tình tôi nguyện, Dương Tử Hiên đương nhiên muốn từ từ hưởng thụ một chút, hai tay vòng xung quanh quần lót bằng bông, nhẹ nhàng vẽ vài vòng, trong quần lót màu trắng bằng bông rất nhanh xuất hiện một mảnh ẩm ướt.
Cách ăn mặc của Trần Linh cực kỳ đoan trang, bản thân là cô giáo, ăn mặc phải rất đứng đắn, điều này càng kích động Dương Tử Hiên nổi lên ý nghĩ tà ác.
Nàng mặc áo nhung dê, vạt áo dài, hai tay Dương Tử Hiên tiếp tục dò xét vào chỗ sâu bên trong, tìm kiếm nguồn nước bốn phía, nhưng lại không đụng vào nơi bắt đầu nguồn nước.
"Không nên làm như vậy, tôi khó chịu!" Thân thể Trần Linh vốn đã mẫn cảm dị thường, bị Dương Tử Hiên trêu chọc như vậy, càng không thể chịu nổi, hai chân toàn một mảnh ẩm ướt.
Chỗ mẫn cảm ở giữa hai chân bị Dương Tử Hiên vuốt ve, buông lỏng, xiết chặt, vô cùng ngứa ngáy, cánh tay muốn đưa ra ngăn cản, nhưng hết lần này tới lần khác, lại không thể ngăn cản, không thể bỏ đi, chỉ có thể cầu xin tha thứ: "Không nên khi dễ tôi như vậy, tôi muốn, tôi muốn..."