Giả Cán Bộ
Chương 599 : Mồm miệng lanh lợi
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Lương Quân Mi nhất thời không tìm thấy lời để nói, không biết phải an ủi hắn thế nào.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chỉ là, tình huống cũng không bết bát
như tôi tưởng tượng, xem ra Hoàng Văn Thanhv chưa thể một tay che trời,
trước kia tôi đã thu được tin tức nho nhỏ, nói muốn trực tiếp triệt hạ
tôi đến, chuyển đến vị trí nhân viên, ai ngờ hắn vẫn chưa thể thành
công."
Cái quyết định này, rất nhanh liền truyền khắp các cơ quan lớn Tỉnh ủy ủy ban tỉnh.
Ở trong mắt rất nhiều kẻ yêu thích người khác gặp nạn, Dương Tử Hiên,
nhân vật tiên phong Đại Danh hệ này bị triệt hạ, coi như Đại Danh hệ đã
triệt để đi vào giai đoạn suy thoái.
Lúc ban đêm, Hứa Ấn Gia tự mình chạy từ thành phố An Thuyền đến thành phố Tử Kim an ủi Dương Tử Hiên.
Tiết Kế Ngay, Thạch Phong Tín, Lý Chí Hồng, Cân Vân Sơn những bằng hữu
này cũng thông qua phương thức bất đồng, tiến hành an ủi Dương Tử Hiên.
"Kỳ thật tôi không yếu ớt như vậy đâu, không đến mức bị ngăn cản một lần đã không chịu được!"
Trên mặt Dương Tử Hiên không có còn một tí bi thương nào, nói: "Các anh cứ đợi trò hay trình diễn đi."
Hứa Ấn Gia cho rằng Dương Tử Hiên đang nói một câu để tự an ủi mình, cũng
không để ý, rót một ly cho Dương Tử Hiên, nói: "Anh em chúng ta hôm nay
uống hết mình, không say không về!"
Thịnh tình không thể chối
từ, Dương Tử Hiên vẫn có chút cảm động, mặc dù nói quan trường vô tình,
quyền lực mà vong tình, nhưng những người này coi như là có tình nghĩa,
tuy loại tình nghĩa này đều thành lập trên cộng đồng lợi ích.
Dương Tử Hiên lại chuyển chú ý sang sự phát triển của thành phố An
Thuyền, hướng Hứa Ấn Gia hỏi: "Cùng La Trạch Minh cai quản một khu có
tốt không? Kỳ thật, ưu thế khu vực của thành phố An Thuyền cũng là hết
sức rõ ràng, rất gần thành phố Tử Kim, là đường nối từ thành phố Tử Kim
đến tỉnh Nam Tô!”
“La Trạch Minh là người từ sở giao thông xuống
dưới, anh phải thả tay ra, để cho hắn lợi dụng tài nguyên sở giao thông, sửa tốt đường đi lối lại trong thành phố An Thuyền, làm kinh tế phát
triển rồi, anh cũng có mặt mũi."
Trước kia Hứa Ấn Gia còn đang
tính toán làm tư thế đấu tranh với La Trạch Minh, bị Dương Tử Hiên nói
mấy câu như vậy, lập tức giống như là bị nước lạnh giội vào đầu nóng,
nói: "Cậu đúng là nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng! Tôi trở
về, nhất định sẽ từ từ nói chuyện với lão La."
"Bây giờ anh đã là bí thư thị ủy rồi, rất nhiều chuyện cũng không cần tôi, một cán bộ cấp phó sở vừa bị triệt tiêu rất nhiều chức vụ đứng ra chỉ điểm.”
“Mặc dù La Trạch Minh là người của Hoàng Văn Thanh, nhưng tuổi tác La Trạch
Minh rất thấp, rất muốn đi thêm một bước, chỉ có làm tốt quan hệ với
anh, hắn mới có thể làm tốt kinh tế, mới có thể tiến bộ lên chức, lần
này hắn đã ngồi đúng vị trí của mình, không dám làm bừa đâu!" Dương Tử
Hiên cười cười nói.
Đưa Hứa Ấn Gia rời đi, về sau, Tôn Thanh Vân cùng Trần Chí Ôn đều phân biệt gọi hắn đến nói chuyện, bảo hắn cố lấy
tin tưởng công tác, làm tốt cương vị, không cần phải bởi vì bị ngăn cản
lần thứ nhất, liền chán ngán thất vọng.
Kỳ thật, đối với Dương
Tử Hiên, Tôn Thanh Vân cũng rất thưởng thức, đáng tiếc, lần này chủ tịch tỉnh và bí thư Tỉnh ủy liên thủ, muốn đánh nát chức vụ thực quyền của
Dương Tử Hiên, Tôn Thanh Vân cũng không có biện pháp triệt để bảo vệ,
chỉ có thể để Dương Tử Hiên tiếp tục công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh tra
tỉnh.
công tác tư tưởng cho những công nhân viên chức nghỉ việc này đây?
Không bị công nhân viên chức phẫn nộ dùng một quyền đánh chết, đã xem như mệnh lớn rồi.
Vì vậy, hắn chỉ có cách làm ra vẻ mặt cầu xin, nói: "Xưởng trưởng, là tôi
bất lực trong công tác, ngài vẫn nên đổi một người tài ba đến đây làm
đi! Hơn nữa mẹ của tôi hai ngày này cũng đang sinh bệnh, tôi muốn xin
ngài nghỉ phép mấy hôm."
"Lăn mẹ mày đi, Lí Xuân Phúc! Tôi nói cho cậu biết, đứng nghĩ đến trò lâm trận bỏ chạy này..."
Khô Lộc Văn vô cùng tức giận, đâm một cái thật sâu vào trong hang động ẩm
ướt, thân thể cô gái lập tức vặn vẹo một tiếng, miệng phát sinh tiếng
rên tựa như chim ngâm.
"Nếu cậu dám lâm trận đào thoát, không
cần ủy ban tỉnh, tôi sẽ lập tức họp, triệt tiêu chức vụ của cậu, lăn về
nhà dưỡng lão đi."
Trong lòng Lí Xuân Phúc cũng nóng rồi, vị
trí chủ nhiệm ban an trí công nhân viên chức nghỉ việc này, vốn chính là cái miệng núi lửa, xảy ra chuyện phải gánh trách nhiệm lớn không nói,
bình thường không có một ngày nào có thể ngủ yên ổn, còn tùy thời phải
lưu ý đến chuyện có công nhân viên chức nghỉ việc chạy ra ngoài, cản
đường quan lớn kêu oan.
Hết lần này tới lần khác, tiền lương và đãi ngộ không hề cao, tài chính ủy ban tỉnh phụ cấp, cũng không có một phần cho hắn.
Nghĩ đến đây, Lí Xuân Phúc tức giận nói "Không cần mày cách chức, tao lập
tức liền đi, bố mày không làm nữa, trả lại cho mày, ai thích làm thì
làm!"
Khô Lộc Văn nghe được đầu bên kia điện thoại vang lên một
tiếng bốp, đã treo máy rồi, cả người hắn ngây ngẩn, không nghĩ tới Lí
Xuân Phúc vậy mà lại dám làm như vậy, trong nội tâm cũng ảo não không
thôi, xem ra tình thế đã cực kỳ nghiêm trọng, không còn tâm tư vận động, trực tiếp rút ra.
"Phản rồi! Bọn thỏ này muốn tạo phản rồi!"
Vừa ăn mặc áo ngủ xong xuôi, lập tức liền có dãy số ủy ban tỉnh gọi
đến, Khô Lộc Văn nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Thư ký trưởng, buổi
sáng tốt lành...Có cái gì phân phó..."
Trương Ôn nghiến răng
nghiến lợi, cái trán hiện lên đầy nếp nhăn, cười lạnh hỏi: "Có cái gì
phân phó? Những lời này nên tôi hỏi cậu đấy, sáng sớm đã có vài trăm
người công ty Xuân Huy vây quanh bên ngoài ủy ban tỉnh, cậu nói đây là
chuyện gì?"
Sắc mặt Khô Lộc Văn đại biến, hắn cho rằng công nhân viên chức nghỉ việc chỉ vây đường Trung Nam khu Giang Đông, ai biết còn có một nhóm người đi vây ủy ban tỉnh.
Như vậy thì tính chất
liền nghiêm trọng hơn nhiều rồi, tuy mỗi ngày không thiếu đến cửa ra vào ủy ban tỉnh người kêu oan, nhưng vây cửa lớn ủy ban tỉnh quy mô lớn như thế này vẫn rất ít thấy.
Khô Lộc Văn lập tức cảm giác tận thế đã đến rồi, khuôn mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Thư ký trưởng, hiện
tại tôi lập tức tìm người làm công tác tư tưởng cho công nhân, tìm hiểu rõ những việc bọn hắn cần, ngài cứ yên 100% tâm, tốt rồi, tôi sẽ được
giải quyết rất nhanh!"
"Hừ!"
Trương Ôn hừ lạnh một
tiếng, treo điện thoại rồi, cửa ra vào ủy ban tỉnh bị vây, vô số điện
thoại gọi đến, hắn không có thời gian nói chuyện phiếm với xưởng trưởng
công ty Xuân Huy này.