Giả Cán Bộ

Chương 602 : Đưa tin lên CCTV

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Nhưng ai lại ngu như vậy đây, tại loại thời khắc này, tự nhiên nhận củ

khoai lang phỏng tay, để vào trong lòng bàn tay của mình, đảm nhiệm

nhiều việc đây?



Mấu chốt là, bản thân việc chọn công ty Xuân Huy làm nơi thí điểm, chính là sự tình Hoàng Văn Thanh đặc biệt phê chuẩn,

đặc biệt xử lý.



Chọn nơi như vậy làm thí điểm, căn bản là sẽ được dựng nên làm điển hình rồi, kỳ thật cũng có mấy phó chủ tịch tỉnh nghĩ đến chuyện nhúng tay vào, phân một chút công lao, nhưng Hoàng Văn Thanh đều không cho.



Hiện tại xảy ra chuyện, Hoàng Văn Thanh lại muốn đẩy trách nhiệm trên thân mình ra bên ngoài.



Trần Chí Ôn, Thạch Phong Tín, Lâm Bái và mấy phó chủ tịch tỉnh đang

ngồi đều có chút khinh thường đối với hành vi của Hoàng Văn Thanh, lúc

có lợi thì một mình mình kiếm, có phiền toái thì đẩy ra để mọi người

gánh vác.



"Đồng chí Chí Ôn, anh là người quản lý khối xí nghiệp nhà nước này, nếu không thì anh đi đường Trung Nam bên kia nhìn tình

huống một chút xem thế nào?"



Hoàng Văn Thanh nhìn Trần Chí Ôn,

cười tủm tỉm nói: “Lão Vương sở tài chính, tôi cảm thấy nghiệp vụ không

được tốt lắm, nếu không thì công tác tài chính và thuế vụ này, anh nắm

bắt đi, trình độ chuyên nghiệp của anh rất cao!"



Ý tứ của những lời này đã hết sức rõ ràng.



Ý tứ trong lời Hoàng Văn Thanh nói, là muốn bắt Trần Chí Ôn gánh vác

nguy hiểm chính trị lần này, phân công công tác tài chính và thuế vụ

được đưa ra, với tư cách đền bù tổn thất, một lần nữa trả lại cho Trần

Chí Ôn.



Nhưng Trần Chí Ôn biết rõ, vô luận là công tác xí nghiệp nhà nước, hay công tác tài chính, lúc này đều là một củ khoai lang

phỏng tay, cục diện rối rắm, hắn làm sao có thể cầm đây.



Liền

cười cười, nói: "Đồng chí Văn Thanh, anh cũng không cần cho tôi thêm

trọng trách, tôi làm công tác tài chính và thuế vụ cũng đã nhiều năm

rồi, đã mệt mỏi rồi, thật vất vả dỡ trọng trách xuống, anh lại nhường

đến, tôi cảm thấy không vui đâu!"



Hội nghị cũng không thảo luận ra kết quả gì, Hoàng Văn Thanh cũng chỉ có thể tự mình gánh vác thôi.



Cái gì gọi là thời vận lên voi xuống chó, lần này Hoàng Văn Thanh đã thấm sâu vào trong người, thấu hiểu rất rõ.



Nếu lúc trước không đoạt quyền hành tài chính và thuế vụ của Trần Chí Ôn,

bây giờ hắn có thể trực tiếp hạ mệnh lệnh đối với Trần Chí Ôn, có thể

yêu cầu Trần Chí Ôn vô luận làm thế cũng cũng phải đều góp ra 1000 vạn,

phụ cấp cho những công nhân viên chức nghỉ việc kia, làm cho bọn họ tản

đi.



Nhưng hiện tại, hắn đã bắt lấy công tác tài chính và thuế vụ, không biết đi nơi nào đào ra 1000 vạn tiền mặt đây.



Thời điểm buổi tối, Trương Ôn cuối cùng cũng đàm phán ổn thỏa với một

đám công nhân viên chức nghỉ việc chắn ở cửa ra vào ủy ban tỉnh rồi,

tài chính tỉnh lập tức xuất ra 500 vạn phụ cấp cho bọn hắn, lập tức đưa

vào tài khoản cho bọn hắn.



Số tiền còn lại, sẽ chậm rãi chuẩn một lần nữa, tài chính tỉnh thoáng cái cũng không có biện pháp chi ra quá nhiều tiền.



Trương Ôn làm thông công tác tư tưởng, tăng thêm áp lực từ cảnh sát

đông nghịt bốn phía, đám công nhân viên chức nghỉ việc này cuối cùng

cũng chậm rãi tản đi.



Trương Ôn quệt quệt cái miệng khô nứt,

uống một hớp nước, mắt đầy màu đen, thiếu chút nữa té xỉu, may mắn có

nhân viên công tác bên cạnh dìu lấy, bằng không thì thật đúng là đã té


Hoàng Văn Thanh có chút không kiên nhẫn, nói: "Răn dạy một phen là cô

ta có thể chặn đứng hai phóng viên CCTV kia đưa tin hả? Lần này mặt mũi

tỉnh La Phù chúng ta đều bị mất hết, không biết có bao nhiêu lãnh đạo

trung ương nhìn cái tin tức này! Đây không phải là làm cho tôi khó chịu

nổi sao?"



Trương Ôn nhíu mày, hỏi: "Vậy ngài muốn sa thải cô ta?"



"Không! Nếu sa thải, chúng ta dùng cớ và lý do gì đây...ngoài ra, sa

thải cô ta, cô ta không phải người ủy ban tỉnh, chúng ta cũng không

không thể nào hành hạ trừng phạt nàng, cho nên tôi muốn để cô ta ở lại

văn phòng, chậm rãi tra tấn!" Hoàng Văn Thanh lạnh lùng nói.



Thường Mai làm việc bất lực, với hắn mà nói, chỉ là một sự việc xen giữa, cho

tới bây giờ, Hoàng Văn Thanh vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện Thường Mai là một nhân vật làm cho sự kiện lần này đưa ra ánh sáng, cho nên trong

lòng chỉ giận chó đánh mèo, đánh đến trên người Thường Mai, mà không

phải trực tiếp tức giận đối với Thường Mai.



Trương Ôn phụ họa vài câu: "Nhắc tới cũng đúng, Thường Mai chỉ làm việc bất lực, tôi hoài

nghi những phóng viên CCTV này đến tỉnh chúng ta, là vì có người ở sau

lưng xe chỉ luồn kim."



Hoàng Văn Thanh liếc mắt nhìn hắn, hút

một hơi thuốc, mí mắt run một chút, nói: "Chỉ cần không phải người mù

lòa, ai cũng thấy được điều đó, khẳng định có người đưa tin cho CCTV,

không biết người này là người cơ quan, hay những công nhân viên chức

nghỉ việc ở công ty Xuân Huy... Bất kể là ai, chỉ cần tôi điều tra ra,

xem tôi có giết chết hắn không."



Quyền uy chủ tịch tỉnh hết sức

lợi hại, muốn xử lý triệt để một cán bộ cơ quan hay mấy dân chúng tóc

húi cua, đều không phải là việc gì khó.



"Lát nữa tôi sẽ đi điều

tra một chút về thân phận và tên tuổi hai phóng viên kia, xem có thể

nhìn ra chút ít mánh khóe gì không." Trương Ôn biết rõ, cái này giống

như mò kim đáy biển, trừ phi có thể từ trong miệng hai phóng viên kia

cậy ra thông tin thực, nhưng nếu như hai phóng viên kia chịu cho ủy ban

tỉnh mặt mũi, cũng không cần phải thẳng thắn đưa tin lên truyền thông và báo chí như vậy.



Tóm lại là khó.



"Cậu tạm thời không cần lo những việc này, vẫn nên nghĩ cách giải quyết mấy trăm người khu Giang Đông bên kia thế nào đi?"



Hoàng Văn Thanh nói về đám người này, liền đau đầu một hồi, nói: "Tối hôm qua mấy trăm người kia nằm ở ven đường, không thèm trở về, cảnh sát đi đến

xua đuổi cũng không xua đuổi nổi, hiện tại CCTV đưa tin rồi, chắc chắn

sẽ có rất nhiều phóng viên truyền thông từ trung ương xuống, phương thức và thủ đoạn xử lý của chúng ta phải hòa hoãn rồi."



Có truyền

thông giám sát, Hoàng Văn Thanh không dám trực tiếp hạ lệnh để cho cảnh

sát xua đuổi, hành vi bạo lực như vậy nếu bị đưa ra ánh sáng, sẽ là một

chỗ bẩn lớn trong kiếp sống chính trị của hắn.



"Vẫn phải dùng

thủ đoạn dụ dỗ để giải quyết, hôm nay cậu tiếp tục đi đối thoại với

những công nhân viên chức nghỉ việc kia...Xem yêu cầu của bọn hắn là cái gì, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn... Vô luận ra sao, hôm nay

nhất định phải làm cho bọn hắn tản đi hết!" Hoàng Văn Thanh cảm thấy một hồi bất đắc dĩ.



Ngày hôm qua tạm thời thuyên chuyển 500 vạn tới

tài khoản công nhân viên chức nghỉ việc, với tư cách đền bù tổn thất,

hôm nay lại thuyên chuyển mấy trăm vạn, đó chính là lỗ thủng và lỗ hổng

hơn một ngàn vạn, lỗ hổng lớn như vậy, thật sự không biết kiếm tiền từ

nơi nào tới bù đắp đây.