Giả Cán Bộ
Chương 618 : Được cứu một mạng
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Đằng sau xe lập tức có hai người người đàn ông nhảy xuống, tay cầm ống tuýp, khí thế hừng hực chạy tới.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên âm thầm cả kinh, hô to về hướng Thường Mai: "Chạy mau!"
Lúc nói chuyện, Dương Tử Hiên đã kéo tay Thường Mai, nhấc chân gấp rút bỏ chạy.
"Còn muốn trốn hả..."
Dương Tử Hiên không biết mấy người này làm hại mình là vì mục đích gì,
là vì tiền sao? Vậy thì dễ xử lý rồi, cho dù bắt Dương Tử Hiên giao toàn bộ tiền trên người ra cũng được, nhưng từ tình hình trước mắt xem xét,
mấy người này chắc chắn không phải vì tiền.
Kéo một cô gái
theo, Dương Tử Hiên vẫn không thể chạy nhanh, hai người đàn ông sau lưng mang theo ống tuýp chạy theo, vừa đến gần liền nện xuống.
Dương Tử Hiên lách người một cái, may mắn là tránh được, người vừa đập
tuýp kia mất đà, Dương Tử Hiên liền bắt được cơ hội, đá một cước về phía sau, trúng ngay bên hông người đàn ông cầm ống tuýp, người người đàn
ông cầm ống tuýp liền ngã xuống mặt đất.
Lợi dụng tình thế,
Dương Tử Hiên đá tiếp một cước vào người kia, khí lực hắn vốn rất lớn,
dù người kia đã giơ tay đỡ, nhưng vẫn bị đá ngã lăn.
Thường Mai trốn ở sau người Dương Tử Hiên, vô cùng hoảng sợ.
Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát bắt đầu vang lên, đó là tín hiệu người trợ giúp sắp tới.
Hai vị khách không mời mà đến nghe được tiếng còi cảnh sát, sắc mặt bắt đầu trở nên hung hãn, dốc sức liều mạng đứng dậy, xông lên, muốn đập
ống tuýp vào người Dương Tử Hiên.
Không hề nghi ngờ, người đàn này là vì hắn mà đến, mục tiêu của họ không phải Thường Mai.
Mục đích của bọn hắn hơn phân nửa là trả thù mà không phải cướp bóc, từ hành vi lắp đặt ống tuýp rỗng ruột đâm lốp xe, có thể thấy được bọn hắn đã chú ý mình từ lâu rồi, trong nội tâm Dương Tử Hiên nghĩ như thế,
trong đầu càng trông mong cảnh sát đến nhanh một chút.
Nhưng
hắn chỉ có hai tay, khó địch bốn quyền, Dương Tử Hiên không chú ý tới, ở bên cạnh đường cái, còn có hai người người đàn ông đang yên lặng nhìn
tất cả việc diễn ra.
"Con đĩ này."
Nếu như Dương
Tử Hiên ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra một người đàn ông trong đó,
không phải ai khác, đúng là Trương Ôn, lúc này hắn đang dùng con mắt ác
độc nhìn Thường Mai.
"Thì ra là mày cấu kết với Dương Tử
Hiên, thật không ngờ! Như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể giải thích
thông suốt, con đĩ này một mực muốn báo thù tôi, nhiều năm như vậy, tôi
còn tưởng rằng nó không hề hận tôi nữa!"
Trương Ôn cắn hàm răng nói: "Không ngờ nó dám cấu kết với Dương Tử Hiên để hại tôi!"
"Thư ký trưởng, cảnh sát sắp tới rồi,hai người a Huy a Hổ vẫn không thể giải quyết Dương Tử Hiên, làm sao bây giờ?" Đứng ở bên cạnh Trương Ôn
là một người đàn ông đeo kính râm lớn, trong giọng nói đầy vẻ gấp gáp.
Trương Ôn nhíu mày, nói: "Động tác cảnh sát quá nhanh, chưa gì đã hành
động rồi, xem ra lời đồn quan hệ của Dương Tử Hiên và cảnh sát thành phố Tử Kim rất tốt không giả, không phải cậu còn mang theo súng sao?"
"Muốn nổ súng à?" Người đàn ông do dự một chút, nói: "Nổ súng ngắm bắn
từ xa, độ khó không nhỏ, hơn nữa còn rất dễ làm thân phận bại lộ."
"Lão Hùng, cậu bắn trước khi bọn hắn đến là được!" Trương Ôn có chút không vui nói.
Xử lý xong Dương Tử Hiên, sẽ không có ai cản trở hắn, rất nhiều công
"Chuyện này, tạm thời cậu không cần phải suy nghĩ, đêm nay cậu đã bị kinh hãi quá nhiều, cứ
về nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi có kết quả điều tra, tôi sẽ nói cho
cậu biết!"
Trong nội tâm Hồ Tự Lập rất lo lắng, muốn nhanh
chóng báo cáo tình huống cho các lãnh đạo tỉnh ủy họp ở kinh thành,
không muốn tiếp tục thảo luận tình tiết vụ án cùng Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên biết, cấp bậc quan viên tựa như mình, thiếu chút nữa bị
bắn chết bên trong Tử Kim, đối với công tác của Hồ Tự Lập, đối với hoàn
cảnh trị an thành phố Tử Kim, chính là một sự việc ảnh hưởng cực lớn,
chỉ sợ hiện tại đã có người báo cáo chuyện này với các lãnh đạo tỉnh ủy
rồi.
Không biết có ai định chơi xấu, báo cáo chuyện này theo chiều hướng tiêu cực hay không.
Hồ Tự Lập không thể không đề phòng có người vượt lên trước, bố trí hắn ở trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy.
"Yên tâm đi, lần này hành động của cục công an thành phố hết sức nhanh
chóng, tôi sẽ báo cáo thật tốt ở trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy." Dương Tử
Hiên vỗ vỗ bả vai Hồ Tự Lập.
Những lời này, nghe như là có hương vị đe dọa.
Hồ Tự Lập nhìn Dương Tử Hiên biến mất trong màn đêm, sắc mặt mới chậm
rãi trầm xuống, hắn hiểu được, đây là Dương Tử Hiên đang gõ hắn, vì lúc
trước hắn chơi một chút thủ đoạn khi bao vây ngân hàng tư nhân dưới mặt
đất.
Lúc đấy hắn đã vây quanh ngân hàng tư nhân dưới mặt đất
nhưng lại không đi vào, thẳng đến khi Dương Tử Hiên nắm được chỉ thị phê của chính phủ thành phố Tử Kim, Hồ Tự Lập hắn tuyệt đối nắm giữ quyền
chủ động trong tay, hắn mới xông vào bắt người.
Hiện tại
phong thủy luân chuyển, đổi lại thành Dương Tử Hiên nắm giữ quyền chủ
động, nếu như Dương Tử Hiên thật sự muốn phê bình hoàn cảnh trị an thành phố Tử Kim ở trước mặt Tỉnh ủy, cái chức cục trưởng cục công an thành
phố này của hắn sẽ tràn đầy nguy cơ.
Xe là do Lưu Bất Khắc đi đến, từ kính trước xe, Lưu Bất Khắc có thể chứng kiến mặt Dương Tử Hiên đầy vẻ âm trầm, đêm nay Dương Tử Hiên không dùng hắn làm lái xe, liền
xảy ra việc lớn như vậy, Lưu Bất Khắc cũng có chút tự trách.
Hắn vốn chính là người bảo vệ an toàn cho Dương Tử Hiên, nhưng tại thời
điểm mấu chốt nhất lại không ở bên cạnh Dương Tử Hiên.
Đương nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, là Dương Tử Hiên cố ý để cho hắn ở nhà.
Vào bệnh viện, Dương Tử Hiên tìm thầy thuốc hỏi tình huống một chút,
thầy thuốc nói Thường Mai bị súng bắn bị thương tương đối nghiêm trọng,
đưa đến phòng cấp cứu, về sau, thần chí không rõ, hô hấp dồn dập, cần
làm giải phẫu.
"Có thể cứu giúp hay không?" Dương Tử Hiên bỗng nhiên đứng lên, níu lấy cổ áo thầy thuốc hỏi.
Một phó viện trưởngb viện vội vàng đi tới, kéo Dương Tử Hiên đang kích
động ra, nói: "Dương sở trưởng, chúng tôi thật sự không thể xác định,
nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức."
"Hiện tại tiếng tim người bệnh đang rất yếu, hô hấp bên trái đã biến mất!” Phó viện trưởng
giải thích cho Dương Tử Hiên: "Chúng tôi phải lập tức làm giải phẫu, cần người nhà ký tên, ngài là người nhà của cô ấy sao?"
"Chúng
tôi là người nhà của nó!" Một đôi vợ chồng già mặc áo bông hoa một mực
ngồi ở ghế dài bên cạnh trầm mặc không nói gì bỗng nhiên đi lên nói.