Giả Cán Bộ

Chương 631 : Gọi ra nhưng không nói

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Người này, da mặt quá dày rồi.



"Cũng không tính toán là trái ngược với lẽ thường, thật ra Hà Khôn là một người không có bản lãnh gì về làm sản xuất kinh doanh, từ tỉ lệ lợi nhuận của tập đoàn Càn Khôn trước mắt cũng có thể thấy được, trình độ kinh doanh quản lý của Hà Khôn khá kém, đầu tư không đúng chỗ.”



“Đầu năm nay vẫn chưa có nghề nghiệp gọi là quản lí tài chính, rất nhiều vấn đề chi tiết, tỉ mỉ trên mặt sản xuất kinh doanh, đều phải do Hà Khôn tự mình làm, một người ít tay, các công việc sẽ trở nên rối loạn.”



“Nhưng xét về khả năng làm quan hệ, làm chính trị, hắn xác thực là một tay hảo thủ."



Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Trong tỉnh, xét về thương nhân hiểu chính trị nhất, Hà Khôn ít nhất cũng có thể sắp xếp ba vị trí đầu tiên, hoàn cảnh ở trong nước, rất cần loại người như hắn."



"Tôi không rõ ý của cậu!"



Trần Ấu Trúc bị Dương Tử Hiên nói đến mức hồ đồ rồi: "Tôi hẹn cậu đi ra, không phải là vì nghe cậu tán dương Hà Khôn, mà là nhờ cậu hỗ trợ giải quyết vấn đề này."



"Cô vẫn chưa hiểu ý của tôi à?"



Dương Tử Hiên nhấp một ngụm trà, nói: "Hiện tại, Hà Khôn đang đánh bài chính trị, nếu không có gì ngoài ý muốn, Nhật Lan cơ vốn đã bị nốc-ao trong hành động thu mua lần này.”



“Còn lại chính là hai xí nghiệp dân doanh Bất Dương Mai và Càn Khôn, nhưng bản thân Bất Dương Mai có ưu thế quen thuộc ngành sản xuất điện gia dụng, cho nên Hà Khôn mới tạo ra một cái ưu thế càng lớn hơn —— dẫn đầu tư bên ngoài vào!"



Đầu tư bên ngoài có ưu đãi vượt qua đãi ngộ quốc dân, vẫn luôn làm rất nhiều người lên án, trong một đoạn thời gian rất dài niên đại 90, các phương diện tại ngân hàng cho vay, đất đai, thu thuế, đầu tư bên ngoài đều có được đãi ngộ vượt qua quốc dân, đã vượt trội về công nghệ, lại càng có ưu thế về các mặt, hơn hẳn các xí nghiệp dân doanh trong nước.



Có thể nói, trong khoảng thời gian này, xí nghiệp dân doanh đều cầu sinh tồn trong khe hẹp xí nghiệp nhà nước, xí nghiệp có vốn đầu tư bên ngoài.
Lúc Trần Ấu Trúc lái xe trở về, còn đi qua nhà xưởng công ty Xuân Huy, tiến hành khảo sát một lần nữa.



Thuyền nát cũng có ba cân đinh, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tuy Xuân Huy bị lấy hết rồi, rất nhiều nhà xưởng đều ngừng sản xuất rồi, những chỉ cần mảnh đất đai nhà xưởng này, chính là một số tài sản cực lớn.



Đi một vòng quanh nhà xưởng Xuân Huy, Trần Ấu Trúc tự nhiên chứng kiến Hà Khôn cùng một đoàn người tập đoàn Càn Khôn không ngừng cười nói đứng trước mặt.



"Trần tiểu thư cũng tới Xuân Huy tiến hành khảo sát thực địa à, thế nào, có mấy thành nắm chắc đối với việc mua Xuân Huy?" Giọng nói Hà Khôn rất cao, rõ ràng mang theo vẻ cười nhạo, dương dương đắc ý.



Trần Ấu Trúc hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời.



Hà Khôn và Trần Ấu Trúc cùng thuộc hàng ngũ con ông cháu cha, đã từng có một đoạn tình cảm lưu luyến rất ít người biết, hơn nữa, cái đoạn tình cảm lưu luyến này chỉ kéo dài không đến một tháng, liền kết thúc, về sau, quan hệ hai người thậm chí còn biến thành người lạ.



Gặp nhau lần nữa, đã là địch nhân.



Hà Khôn nhìn kỹ Trần Ấu Trúc, trên người mặc áo lông vải ka-ki, mười phần cá tính, liền cười cười nói: "Nhiều năm như vậy, em vẫn không thay đổi."



Trần Ấu Trúc chẳng muốn dây dưa cùng hắn, trực tiếp không đếm xỉa, muốn chui vào xe của mình rời đi.



"Em không muốn biết tại sao em bị anh đánh bại sao?" Hà Khôn nóng lòng khoe khoang trước mặt Trần Ấu Trúc, vội vàng gọi Trần Ấu Trúc lại, noi: "Tôi nói với em, vừa rồi chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh đã gọi tôi, cực kỳ thưởng thức đối với kế hoạch thu mua của chúng tôi, lần này nhất định các em sẽ bị nốc-ao."



Sắc mặt Trần Ấu Trúc biến đổi, trong nội tâm cả kinh, không ngờ động tác của Hà Khôn nhanh như vậy, lại có thể làm cho Hoàng Văn Thanh gọi đến, chuyện này chí ít cũng đã có tám chín thành nắm chắc rồi, nghĩ đến đây, Trần Ấu Trúc liền nhô đầu ra cửa sổ xe, lạnh lùng nói: "Ác giả ác báo!"