Giả Cán Bộ
Chương 633 : Mất tích
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Dương Tử Hiên không lên tiếng, hơn phân nửa là Tiền Vĩnh Cố đã nghe thấy bối cảnh tập đoàn Càn Khôn, cho nên mới biết thời biết thế nói như vậy.
Tiền Vĩnh Cố nhìn thấy Dương Tử Hiên không đồng ý, lại trầm mặc, tim liền đập như trống trong ngực, câu nói đầu tiên đã đắc tội người học trò quan viên trẻ tuổi đến mức quá phận này, vậy thì mộng làm quan của mình sẽ bị chặt đứt.
Trong nội tâm lo sợ bất an, Tiền Vĩnh Cố lập tức đổi giọng, nói: "Chỉ là, cái này còn phải cẩn thận điều tra, hiện tại kết luận vẫn hơi sớm, còn phải xem ý tứ của cậu và ủy ban."
Thật là một kẻ dối trá, khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên dáng tươi cười, quơ quơ tay, nói: "Ủy ban hoạch định chính sách chúng tôi không can thiệp, quyền đánh nhịp cuối cùng, tôi quyết định trao cho đoàn chuyên gia."
"Hả!" Sắc mặt Tiền Vĩnh Cố biến đổi, hô lên một tiếng, cho là mình nghe lầm, người lãnh đạo nào không muốn nắm hết quyền trong tay, lãnh đạo nào cam lòng đem quyền đánh nhịp của mình ra, ném cho cấp dưới.
"Không cần kinh ngạc, ông không nghe lầm đâu!"
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Hôm nay tôi đã thảo luận qua với chủ tịch tỉnh rồi, trao quyền quyền chủ đạo cho tổ chuyên gia, nghĩa là đoàn chuyên gia các ông mới có thể quyết định cuối cùng sẽ đem Xuân Huy bán cho xí nghiệp nào.”
“Đoàn chuyên gia các ông không phải tồn tại với tư cách cung cấp cố vấn cho chính phủ, mà là có quyền lực thực tế."
"Chỉ là, ông phải nhớ kỹ một điểm, quyền lực và trách nhiệm cùng tồn tại, có quyền lực sẽ có trách nhiệm, quyền lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn.”
“Nếu như công ty Xuân Huy bán cho tập đoàn Càn Khôn, cuối cùng biến thành cục diện rối rắm, còn bắt ủy ban tỉnh ra mặt thu thập, vậy thì phải truy cứu trách nhiệm các ông, đoàn chuyên gia phụ trách chủ yếu việc bán xí nghiệp." Giọng nói Dương Tử Hiên rất nhẹ, nhưng Tiền Vĩnh Cố nghe vào trong tai, lại như là cùng Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
"Đây là những điều tôi phải nói rõ ràng với ông, ông cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể trở về truyền đạt cho đoàn chuyên gia." Dương Tử Hiên ấn ấn thái dương, nói.
Trên thực tế, Hứa Tinh không ra khỏi thành phố Tử Kim, sớm nay kéo bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, vốn là có ý định chơi mất tích vài ngày, thoáng trừng phạt Dương Tử Hiên một tý, nhìn xem Dương Tử Hiên có thể khẩn trương tìm mình hay không, ai ngờ vẫn chưa tìm được khách sạn ở lại, đã bị một tài xế taxi vô lại trực tiếp cướp đoạt hành lý.
Túi tiền, quần áo, đồ trang sức, điện thoại, phàm là thứ đáng giá trên người, đều đặt ở trong hành lý, hiện tại nàng chỉ có thể mang người không, không có đồng nào, lưu lạc ở vùng ngoại ô.
Mấy lần muốn đi nhờ xe dọc theo đường trở lại bên trong thành phố rồi nghĩ biện pháp, đáng tiếc, các lái xe vừa thấy nàng không có tiền, liền không cho nàng lên xe.
Còn gặp phải một tên lái xe biến thái, thấy được khuôn mặt hại nước hại dân phía phía dưới dưới mũ lưỡi trai kia, liền nổi lên lòng xấu xa, nói một phen mập mờ khó nghe, làm cho nàng sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng chạy mất.
Bụng càng ngày càng đói, buổi sáng, vì hờn dỗi Dương Tử Hiên, không muốn để tiểu Thiến biết mình đi, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, liền chạy ra ngoài.
Hiện tại đã là xế chiều, Hứa Tinh cảm thấy bụng mình trống rỗng đến mức sắp đau dạ dày, sắc trời cũng chầm chậm đen lại, đi dọc theo đường cái về hướng nội thành, bước chân cũng càng ngày càng nặng.
Mùa đông đã đến rồi, trời chiều xuống núi, về sau, thời tiết cũng trở nên lạnh lẽo, quần áo dày, nàng đều đặt ở trong bao hành lý, bên ngoài chỉ khoác một cái áo khoác lớn, hai bên đường không có gì chắn gió, áo khoác lớn cũng không đủ chống lạnh, liên tục hắt xì, nước mũi nước dãi chảy đầy.
"Bại hoại, tôi ở chỗ này..."
Hứa Tinh nhìn về phía trước, toàn một mảnh hoang vu, vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, nước mắt đã chảy ra rồi.
Ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng xe rít, Hứa Tinh đã không nghe được tiếng động nào khác, bốn phía toàn một mảnh đen ngòm, chưa bao giờ nàng nhớ tới Dương Tử Hiên như hiện tại, tại Nam Hồ, tại Tử Kim, mặc kệ gặp phải bao nhiêu khó khăn, cũng có thể goi tên kia đến cứu mình.