Giả Cán Bộ
Chương 667 : Liên tiếp đào hố
Ngày đăng: 12:54 30/04/20
Lãnh đạo dám động đến lợi ích của hệ thống nhân viên công vụ, không bao giờ có kết cục gì tốt.
Dương Tử Hiên gõ ngón trỏ lên mặt bàn, hắn không biết lúc này Lý Diễm Thanh đang có ý nghĩ ác độc trong đầu, toàn bộ chú ý của hắn đều bỏ vào phần tài liệu Lý Diễm Thanh vừa đưa đến này.
"Một công ty xây dựng, hai công ty chế tạo xin phá sản, đã chọc vấn đề này đến ủy ban tỉnh chưa?" Dương Tử Hiên nắm tài liệu ở trong tay, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Trên tài liệu giới thiệu kỹ càng về việc mấy xí nghiệp nhà nước lớn thành phố Quảng Lăng quản phá sản trốn nợ.
Công ty kiến trúc xếp xây dựng thứ nhất thành phố khất nợ hơn một trăm triệu, năm trước xin phá sản, dựa theo quy định quốc gia, toà án nhân dân cấp thành thị là đơn vị cuối cùng quyết định chính sách phá sản.
Căn cứ vào các quy định liên quan, xí nghiệp quốc hữu được phê chuẩn áp dụng chính sách tính phá sản, chỗ thiếu nợ sẽ không bị truy cứu, bởi vậy, một bộ phận sổ sách nợ khó đòi sẽ không được thu về, bởi vậy hơn một trăm triệu của ngân hàng xây dựng cũng không biết đi nơi nào để hỏi.
Ngay sau đó, những xí nghiệp nhà nước lỗ lã khác cũng chơi thủ đoạn như vậy, làm phá sản trốn nợ, ngân hàng xây dựng tại Quảng Lăng thành phố lập tức nhiều thêm mấy trăm triệu tiền cho vay không thể thu về.
Năm trước xảy ra bong bóng bất động sản Hải Nam, về sau, trung ương quy mô thanh lý, tra xét tài sản tất cả ngân hàng lớn, rất nhiều giám đốc chi nhánh ngân hàng bởi vì cho vay quá nhiều, bị trung ương thẩm tra ra, về sau liền trực tiếp mất chức.
Hiện chi nhánh ngân hàng xây dựng tại Quảng Lăng thoáng cái đã hiện ra năm sáu trăm triệu tài sản không thể thu về, sổ sách nợ khó đòi, bị nghành giám thị trên tỉnh chọc đi lên tổng bộ xây dựng.
Giám đốc chi nhánh ngân hàng Quảng Lăng Dương Lưu khẳng định khó giữ được mũ cánh chuồn, bởi vậy mà Dương Lưu gấp đến đỏ mắt, tìm đến ủy ban thành phố Quảng Lăng, muốn đòi hỏi ủy ban thành phố Quảng Lăng một cái công đạo.
Nhưng nhân sự chính phủ thành phố Quảng Lăng trước kia từng bị động đất, không có người nào chủ trì, các nghành cứ ném khoai lang phỏng tay này ra ngoài, bóng cao su cứ đá ra đá vào, cũng không có người giải quyết.
"Được! Tôi trở về sẽ lập tức lại bảo các nghành quản lý xí nghiệp nhà nước đưa ra phương pháp xử lý, để cho ngài xem qua.”
Lý Diễm Thanh ngồi thẳng người, nàng cũng không úy kỵ con đường giải quyết Dương Tử Hiên đưa ra, làm đề nghị mà thôi, tùy tiện tìm hai cán bút, tùy tiện viết hai ngày rồi đưa cho Dương Tử Hiên xem qua là được rồi, Dương Tử Hiên lại không thể bắt nàng đưa ra phương pháp xử lý có thể thực hiện.
"Thị trưởng Phiền Khang bên kia, ngài có muốn thông báo không, để cho thị trưởng Phiền Khang đưa ra phương pháp xử lý tài chính, hai người hơn một mà?”. Tại trước khi Lý Diễm Thanh rời đi, còn hữu ý vô ý gia tăng một câu.
Cục tài chính bây giờ là nơi Phiền Khang tạm thời được phân công quản lý, muốn đánh tan tức giận bốn ngân hàng lớn, ít nhất cũng cần ủy ban thành phố xuất ra một khoản tiền, tiêu trừ một bộ phận nợ nần, bằng không thì không có khả năng để cho giám đốc bốn ngân hàng lớn Quảng Lăng nguôi giận.
Lý Diễm Thanh đưa ra đề nghị này, mặt ngoài nhìn vào, là trợ giúp Dương Tử Hiên, nhưng thực chất là muốn hại Dương Tử Hiên, sẽ rất dễ dàng kích động, làm Phiền Khang phản cảm.
Dương Tử Hiên vừa nhậm chức ngày hôm qua xong, liền hạ chỉ lệnh đối với cục tài chính, Phiền Khang nhất định sẽ cảm thấy Dương Tử Hiên muốn ôm quyền, nói không chừng sẽ lập tức kích động Phiền Khang, bắt hắn đối nghịch Dương Tử Hiên.
Vậy thì Dương Tử Hiên ngồi ở chính phủ thành phố, cơ hồ sẽ trở thành người cô đơn, thế đơn lực bạc.
Thật sự là mượn đao giết người rất hay, trong nội tâm Dương Tử Hiên đầy mồ hôi, may mắn mình cơ linh, có sự nhanh trí, bằng không thì sẽ nhảy vào hai cái hố Lý Diễm Thanh đào ra rồi.
"Không vội!” Dương Tử Hiên lần nữa dùng quyền tự quyết: "Trước tiên cứ đợi vài ngày nữa đã.”
"Thị trưởng, không kéo dài được, tài chính chúng ta cũng rất căng thẳng, tài chính chuyên môn cơ bản không có gì tiền, nếu như không thể mau chóng chữa trị quan hệ với ngân hàng, không vay được tiền, không có tiền, cả năm nay chúng ta khỏi phải nghĩ đến việc phát triển.”