Giả Cán Bộ

Chương 696 : Đảo chiều

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


"Thị trưởng không cần phải so đo với loại người giếng bỏ đá xuống này." Thư Lập Quốc ở một bên nghe được rõ ràng.



Lúc Dương Tử Hiên nói chuyện rất hùng hồn, thật sự khiến Thư Lập Quốc

nhiều thêm vài phần tin tưởng, cũng làm cho hắn nhiều hơn một tia khâm

phục đối với nhân cách của Dương Tử Hiên, thời điểm thị trưởng nên cứng rắn, vẫn sẽ rất cứng rắn.



Dương Tử Hiên tương đối hài lòng

đối với thái độ của Thư Lập Quốc, Thư Lập Quốc có thể nói vậy, chính là tỏ vẻ kiên định đảo về hướng Dương Tử Hiên trên lộ tuyến kinh tế.



Thư Lập Quốc thân là chủ nhiệm kế hoạch, rất nhiều chính sách kinh tế

chính phủ thành phố đều xuất phát từ cái nha môn này, thậm chí có thể

nói, thời đại Lôi Tụng, thời hoàng kim của "chính sách kinh tế thân Kim

Kinh", khẳng định cũng có cục kế hoạch ở sau lưng làm văn ủng hộ.



Những chính sách Lôi Tụng đưa ra, khẳng định là Thư Lập Quốc cũng tham dự vào trong đó.



Đối với khẩu hiệu "tư tưởng thống nhất” chính phủ thành phố đưa ra gần

đây, tuy Thư Lập Quốc ở kinh thành, nhưng không thể nào không thu được

một tý tin tức, trong nội tâm khẳng định cũng có một quá trình giãy dụa.



Nhưng Dương Tử Hiên không hề hỏi xuất thân, chỉ nhìn xem tài năng năng lực lớn hay nhỏ.



Thư Lập Quốc có thể ở vào phút cuối cùng, tỏ thái độ dựa vào hắn, chỉ

cần có kết quả này là đủ rồi, thật sự phải truy cứu xuất thân, loại bỏ

toàn bộ người của thị trưởng trước lưu lại, chỉ có thể làm cho nhiều

người tức giận, trên tay không còn người dùng.



Trong khoảng

thời gian này, Dương Tử Hiên cũng cẩn thận quan sát chủ nhiệm kế hoạch

Thư Lập Quốc này, với tư cách người đứng đầu nha môn hạch tâm trong

trung tâm vận hành kinh tế của chính phủ thành phố, thật sự là rất có

cách nghĩ tiên tiến, nhưng không biết năng lực chấp hành thế nào.



"Hắn là ước gì tôi mở miệng cầu hắn, sau đó đá một cước, đá văng chúng

ta tựa như con chó ra ngoài cửa, lại nhổ thêm mấy bãi nước bọt, nếu tôi

thật sự tức giận, lại mắc mưu hắn."



Dương Tử Hiên hơi híp hai mắt lại, nói: "Một cái đồn công an khu Tây Thủy, vẫn chưa làm khó được tôi."




Chính là vì định cho Tống Tịnh Thông một cái tội danh hung ác, ai ngờ lại đổi lấy kết quả này, thật sự là ngoài dự kiến.



Lúc này, trong văn phòng thành phố Kim Kinh, sương mù lượn lờ, chủ

nhiệm văn phòng Kim Kinh Thôi Lập đầu đầy mồ hôi gọi điện thoại hỏi thăm các thần tiên, xem xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.



Thái thị

trưởng thì vểnh chân lên, nhìn vị chủ nhiệm này biểu diễn, lạnh lùng nhổ ra mấy cái từ: "Hư việc nhiều hơn là thành công, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái."



Trong nội tâm Thôi Lập tràn đầy

nước đắng, cậu là một đại thị trưởng, đương nhiên là đứng nói chuyện

không đau thắt lưng rồi, vì hiếu kính mấy cảnh sát đồn công an khu Tây

Thủy, mấy năm này văn phòng ở kinh làm ra bao nhiêu tiền, lần này cơ hồ

đều bị đào hết rồi, hiện tại thịt hắn đau lắm.



Chỉ là, trong

nội tâm nghĩ như vậy, ngoài miệng lại không thể nói như vậy, chỉ dám

cười làm lành, nói: "Thị trưởng phê bình rất đúng, chúng tôi không làm

công tác đúng chỗ, nhất định sẽ sửa lại, nhất định sẽ sửa lại."



Thời điểm nói chuyện, lại một cuộc điện thoại đánh vào, Thôi Lập nhận

lấy, nghe vài câu, giống như là bị dính pháp thuật định thân, miệng há

thật to, thật lâu không phục hồi tinh thần.



"Làm sao vậy?" Thái Tâm Chấn không kiên nhẫn, dùng mủi giày đá một cước Thôi Lập.



"Nhà hàng Xuân Kiều bị cục công thương, bộ y tế, cục thuế vụ cùng nhau

đến kiểm tra! Nói nhà hàng Xuân Kiều trốn lậu thuế, đồ vệ sinh không đủ

tư cách...".



"Cái gì?"



Leng keng một tiếng, chén trà trong tay Thái Tâm Chấn bị rơi xuống mặt đất, v mảnh nhỏ văng đầy đất, sắc mặt cứng lại.



"Khẳng định có người giở trò ở sau lưng." Thôi Lập thì thào tự nói: "Chẳng lẽ là đám người Quảng Lăng?"



"Không đến mức như vậy chứ?"