Gia Cát Linh Ẩn
Chương 316 : Linh nhi, nàng ướt rồi
Ngày đăng: 18:08 18/04/20
Vẻ mặt Sở Lăng Thiên đau khổ, ai oán nhìn Gia Cát Linh Ẩn, chậm chạp bò lên giường, lấy chăn trùm kín mình lại.
Gia Cát Linh Ẩn đặt Tiểu hoàng tử nằm giữa hai người, Sở Lăng Thiên ngây ngô nghĩ thật muốn một tay nhấc tiểu tử này vứt đến trên giường Kinh Phong. Đồ ngon ngay trước mắt lại không ăn được.
Y vươn tay qua, đặt vào chỗ mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Bỗng nhiên, y ngồi dậy, bò sang phía bên kia của Gia Cát Linh ẩn, rốt cuộc hai người cũng nằm cùng một chỗ.
Sở Lăng Thiên thỏa mãn mà đem thân thể nóng như lửa của mình dán lên lưng nàng tay thò đến phía trước ngực nàng mà vuốt ve.
“Đừng quậy, đừng làm đứa nhỏ thức giấc.” Gia Cát Linh Ẩn đè tay y lại, nhỏ giọng nói, “Chàng vẫn đang bị thương!”
“Ngươi ta muốn nàng thôi.”
Tay không rời khỏi, bàn tay mang lửa nóng lại tham nhập vào vạt áo của nàng, không kiêng nể gì mà vuốt ve thân thể nàng. Chậm rãi kéo quần áo của nàng xuống phía dưới một chút, bờ vai trắng mịn liền lộ ra bên ngoài.
Chân dài áp lên trên thân thể nàng, tiếp theo cả thân thể đều đè lên, cắn lấy vành tai mẫn cảm của nàng.
Nháy mắt, Gia Cát Linh Ẩn bị sự dịu dàn của y hòa tan, nhìn sang đứa nhỏ đang ngủ say ở bên cạnh, nằng nhắm mắt một cái, chủ động hôn lấy y. Sở Lăng Thiên xấu xa cười cười, “Linh nhi muốn sao?”
Thời điểm y đang chuẩn bị động thân tiến vào, bỗng nhiên nhìn thấy một đôi mắt đen láy của Tiểu hoàng tử không chớp mắt nhìn mình. Thân thể liền mềm nũn, nhất thời mất đi khí thế.
“Linh nhi, nhanh mang nó đi chỗ khác đi, nếu không vi phu không động đậy được. Xú tiểu tử, nhìn cái gì vậy!”
“Đi xuống!” Gia Cát Linh Ẩn đẩy đẩy, nhỏ giọng nói, “Nhịn hai ngày nữa là được rồi.”
“Ô…” Ủy khuất nhìn nữ tử trước mặt, đột nhiên hậm hực, tay không cam lòng mà tham nhập vào vạt áo, dán vào nơi mềm mại của nàng mà vuốt ve.
Dày vò đến nửa đêm Sở Lăng Thiên mới đi ngủ.
Đêm đó, Lục vương phủ bị cháy, cháy mất nửa hậu viện. Người của Lục vương phủ bận rộn đến rạng sáng mới dập tắt được lửa.
Tin tức rơi vào Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên vừa lòng mà khích lệ Kinh Phong một hồi. Sở Lăng Hiên liên tiếp khiêu chiến y, y đều không đánh trả, lần này định tổn thương nữ nhân của y, y chỉ dạy dỗ hắn một chút mà thôi.
Sáng sớm trong cung liền truyền tin tức đến. Hoàng Thượng triệu Sở Lăng Thiên vào cung, suốt hai ngày vẫn không trở về.
Gia Cát Linh Ẩn ôm Tiểu hoàng tử, cùng với Nguyệt Lan, Tiểu Điệp đi dạo ngoài đường. Nhìn thấy phía trước có rất đông người vậy quanh, lòng hiếu kỳ thúc giục nên đã đi tới xem, chỉ thấy vài người vừa vớt lên một thì thể. Nàng nhíu mày, thấy có chút quen mặt, nghĩ nghĩ sau đó lộ ra một tia cười lạnh. Là Phù Dung, xem ra nàng ta không rời khỏi Ngân Đô mà là chết ở trong tay Chu Tuyết Tranh. Cho nàng ta đường sống lại không biết mà chạy đi.
“Tiểu thư, người biết người này sao?” Nhìn thấy vẻ mặt của Gia Cát Linh Ẩn, Nguyệt Lan nghi hoặc hỏi.
“Không vui sao? Hử?” Âm thanh tà mị, môi y lại tới gần.
“Sở Lăng Thiên, chàng dám đến nữa ta liền đá chàng xuống giường! Ta đói bụng!”
Sở Lăng Thiên dùng chăn bọc nàng lại thật kỹ lưỡng, ôm vào phòng tắm, phục vụ nàng cùng tắm một cái mới đi dùng bữa.
Lúc dùng bữa, Ưng tổng quản tiến đến bẩm báo, ngày mai dân chúng ở ngoài thành Ngân Đô làm lễ tưởng niệm Tĩnh phi, lúc này Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn cũng quyết định đi xem.
Dùng xong bữa tối, liền đi nghỉ ngơi sớm. Vào lúc bọn họ tắm rửa thì a hoàn cũng đã đổi chăn nệm mới.
Một đêm này Sở Lăng Thiên không có đòi hỏi, chỉ là ôm lấy nàng yên lặng ngủ.
Ngày hôm sau rời giường sớm, sau khi thu dọn xong hai người liền đi về phía ngoài thành. Ngoài thành đã có rất nhiều người tụ tập, bọn họ đều là những người từng nhận qua ân huệ của Tĩnh phi, mỗi người đều mang theo một bông hoa lụa màu trắng.
Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn dừng lại trên một cặp phu thê trung niên, cách ăn mặc tầm thường nhưng khí chất lại không giống người, nàng tập trung nhìn hóa ra là Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu. Lôi kéo ống tay áo Sở Lăng Thiên, chỉ chỉ vào hai người cho y xem. Sở Lăng Thiên cũng sửng sốt trong phút chốc. bọn họ sao lại ở chỗ này?
Bỗng nhiên, trong đám đông truyền đến một trận gào khóc, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh Ẩn đi vào, chỉ thấy một nam trung niên ngồi dưới đất, trong tay cầm bức họa của Tĩnh phi, ngón tay thô ráp vuốt ve trên mặt bà hết lần này đến lần khác.
“Này, ngươi làm gì vậy?” Có người nhìn không được, tức giận quát, “Tĩnh phi nương nương là đại Bồ Tát, sao ngươi có thể sờ mặt của Bồ Tát như vậy? Mau dừng tay!”
“Dừng tay! Dừng tay!”
Người mới vừa nói liền tiến lên muốn cướp lấy bức tranh, người nọ lại gắt gao ôm lấy, bộ dáng có liều mình cũng phải giữ lấy bức tranh, mặc cho tay bị bóp chặt đến nỗi chảy máu cũng không buông tay.
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, sao nàng lại đi?” Bỗng nhiên hắn cất cao giọng, “Lâm Phong đến nhìn nàng, ta đã tới chậm!”
Lâm Phong? Nghe thấy cái tên này, thân thể Sở Kim Triêu đột nhiên chấn động. Cái tên này quả thực như sấm bên tai, Lâm Phong là thanh mai trúc mã của Tĩnh nhi ở nước Đông Lan.
“Tĩnh nhi, sao nàng lại đi sớm như vậy? Con của chúng ta có khỏe không?” Lâm Phong khóc hô.
Những người khác cũng đều khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ người này có quan hệ gì đó với Tĩnh phi?
“Hừ! Ngươi tránh ra, không được chửi bới danh dự của Tĩnh phi nương nương!” Một nam hán tráng kiện tiến lên, lôi người nọ từ mặt đất lên, đe dọa, “Ngươi còn dám nói thêm một chữ, lão tử liền đánh chết ngươi!”
“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, nàng xem, nàng viết thư cho tat a vẫn còn giữ.” Đối với lời nói của những người khác, Lâm Phong ngoảnh mặt làm ngơ, một lòng nhào vào bức họa phía trước.