Gia Cát Linh Ẩn

Chương 323 : Muốn mạng của ta?

Ngày đăng: 18:08 18/04/20


Sở Lăng Hiên nghênh ngang đi ra từ của chính của Thất vương phủ, nhóm thủ vệ không hẹn mà cùng nhau nheo mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng không nhớ là Lục điện hạ có tới, vì sao hắn lại từ bên trong đi ra?



“ Các ngươi nghe đây, sau này nhìn thấy người vừa thấy kia thì liền đóng cửa lại!” Nguyệt Lan thở phì phì nói, lại có thể thừa dịp Thất điện hạ không có ở đây mà đến khi dễ tiểu thư, có phải là nam nhân hay không?



“Đã biết, Nguyệt Lan cô nương!”



Hai ngày đi qua, chỗ Hoàng hậu vẫn không có tin tức của tiểu thế tử, bà gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, lòng nóng như lửa đốt. Xú tiểu tử, rốt cuộc là ở chỗ nào?



Trẫm phế ngôi vị của ngươi! Lời nói của Hoàng Thượng lại vang lên bên tai bà. Không được, nhất định phải tìm được.



Lúc này, Tiêu Ôn tiến vào, “Nương nương, Thất vương phi cầu kiến.”



“Cho nàng ta vào!” Hoàng hậu tức giận nói. Nàng quỷ kế đa đoan, nói không chừng cầu nàng giúp mình nghĩ cách, tuy rằng chán ghét nàng ta nhưng mà vì hậu vị của mình thì không thể không kéo thể diện xuống.



“Thần nữ tham kiến nương nương.”



“Đứng lên đi.” Hoàng hậu bày ra vẻ mặt tươi cười, giống như là lần đầu tiên thấy nàng vậy, ôn hòa như gió xuân, “Tam nha đầu, tìm bản cung có chuyện gì?”



“Không biết Hoàng hậu tìm được tiểu thế tử chưa? Nói không chừng thần nữ có thể giúp đỡ.”



“Con biết tiểu thế tử ở đâu sao?” Hoàng hậu đứng lên, đi vài bước tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, “Mau nói cho bản cung, thế tử ở đâu?”



Gia Cát Linh Ẩn rùng mình, đẩy tay Hoàng hậu ra.



“Thế tử, thần nữ biết ở đâu, không biết nương nương sẽ dùng cái gì để đổi?”



“Ngươi nói cái gì?”



Vẻ mặt Hoàng hậu thay đổi một chút. Bà nhìn về phía Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, không ngừng gật đầu, biết được chuyện này cùng nàng có liên quan.



“Ngươi muốn cái gì? Nói!”



“Yêu cầu của thần nữ rất đơn giản.” Gia Cát Linh Ẩn dừng một chút, nói.



Nàng nên cầu xin một lần có Trần Cẩm Phàm, Trần Cẩm Phàm đã nói cho nàng biết nàng ấy cùng với Như Phong đã có quan hệ xác thịt, ngộ nhỡ mang thai thì Trần gia nhất định sẽ làm khó nàng ấy.
“Ngươi thả Thái tử điện hạ trước rồi chúng ta thả ả!”



“Được rồi!” Thương Y bước vài bước, cách Sở Lăng Dực rất xa, “Bây giờ tốt rồi chứ? Đừng nghĩ đùa với ta đấy!”



Hai hắc y nhân liếc nhau, trong đó có một người giơ kiếm lên hướng tới trước ngực Gia Cát Linh Ẩn!



“Khốn nạn!”



Ngay lập tức Thương Y đã vọt tới trước mặt hắn, hai hắc y nhân bị Thương Y hất mạnh bay lên không sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, không thể nhúc nhích.



Sở Lăng Dực nhân cơ hội này nhảy ra, chạy trốn.



“Linh nhi, ngươi không sao chứ?” Thương Y lo lắng hỏi nữ tử trong ngực.



“Không sao!” Gia Cát Linh Ẩn vừa lắc đầu vừa rời khỏi vòng ôm của y, “Cám ơn ngươi.”



“Giữa chúng ta không cần nói lời cảm ơn!” Thấy nàng phân rõ giới hạn, trong lòng y âm ỉ đau, “Linh nhi, yên tâm, ta chịu sự ủy thác của Sở Lăng Thiên. Người vừa rồi là Sở Lăng Dưc?”



“Đúng vậy. Không nghĩ đến hắn nhanh như vậy đã ra tay! Cũng may là ngươi đến kịp lúc, hắn bị thương sao?”



“Đương nhiên, hơn nữa là bị thương rất nghiêm trọng! Ngươi nói xem chuyện này có muốn nói cho Sở lão nhân biết không, để ông ấy lấy lại công đạo cho ngươi?”



“Thôi, chẳng phải ngươi là giúp ta lấy lại công đạo rồi sao. Sở Lăng Dực bị thương nghiêm trọng như vậy, Hoàng hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho ta! Ta thực chờ mong xem tiếp theo bà ấy sẽ làm cái gì.”



“Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, ta sẽ ở lại trong Thất vương phủ, bảo đảm an toàn cho ngươi.”



“Thương Y, cám ơn ngươi.”



Gia Cát Linh Ẩn có chút áy náy, y đối với nàng tốt như vậy, nhưng mà nàng cái gì cũng không thể cho y, tình yêu lại là duy nhất. Càng khiến nàng khó xử hơn là lúc nàng gặp khó khăn thì y luôn kịp thời xuất hiện.



“Ta nói rồi, giữa chúng ta không cần cảm ơn.”



Thương Y cứ như vậy ở lại trong Thất vương phủ.