Gia Cát Linh Ẩn

Chương 328 : Bồi bản vương một đêm

Ngày đăng: 18:08 18/04/20


Ra khỏi cung, nhìn tiểu Thế tử trong lòng, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên không muốn đưa nó đến nước Nam Chiếu nữa, có lẽ nó vẫn nên ở lại nước Lăng Nguyệt thì tốt hơn.



Nàng chăm sóc cho đứa con của Chu quý phi, bây giờ lại chăm sóc cho đứa con của Hà Sướng Uyển, nàng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, có chút buồn bực. Sau đó nàng nghĩ đến một vấn đề, nếu như chiến trận này đánh đến mười năm, Sở Lăng Thiên cũng sắp buốn mươi tuổi, khi đó y còn có năng lực sinh con nữa hay không? Nghĩ nghĩ, càng buồn bực hơn, mặt bất tri bất giác đỏ lên.



Không muốn trở về sớm như vậy, mang theo tiểu Thế tử đi vòng vèo trên phố. Bỗng nhiên thấy một đám người vây quanh trước một quầy, chỉ thấy bên cạnh troe một tấm bảng, đoán mệnh trong tương lai.



Nhìn thấy thầy tướng số, nàng ngẩn người, hình như nhìn có chút quen mắt, nhớ lại một chút, nhớ tới chính là thầy tướng số nắm trước nàng từng đến. Nàng chen vào, ngồi xuống cái ghế phía trước, “Lão thần tiên, xem cho ta một quẻ đi.”



“Là ngươi?” Lão thần tiên liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.



“Ngươi nhớ rõ ta?”



“Đương nhiên.” Lão thần tiên gật gật đầu, “Mạng của cô nương đặc biệt nhất trong số những người ta từng xem qua cho nên đương nhiên là nhớ rõ. Không biết hôm nay cô nương muốn hỏi cái gì?”



“Lần trước lão thần tiên nói mạng ta qua mạnh nên sẽ làm hại đến những người thân bên cạnh ta, đại ca và trượng phu của ta cùng xuất chinh, ta muốn ông tính xem thời điểm nào họ gặp phải chuyện xấu.” Nói xong nàng vương tay đặt lên bàn, đặt ở trước mặt ông.



Nghe nàng nói như vậy, những người bên cạn đều xì xầm bàn tán.



“Thật là đáng thương, nếu như trượng phu mất, một nữ nhân còn mang theo một đứa nhỏ nữa thì làm sao mà sống nổi?”



“Đúng vậy, rất thảm. Trượng phu của ta cũng xuất chinh, hy vọng hắn có thể bình an trở về, nếu không cô nhi quả phụ sống không nổi.”



Lão thần tiên nhìn tay nàng, lại nhắm mắt tính toán, đột nhiên trợn mắt nói, “Kỳ quái, thật là kỳ quái.”



“Kỳ quái cái gì?” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nảy lên, “Lão thần tiên , nói cho ta nghe một chút.”



“Vận mệnh của phu nhân so với lần trước rất khác.” Nghe nói nàng có trượng phu, lão thần tiên lập tức thay đổi xưng hô, “Mấy điềm xấu lần trước đã biến mất không thấy.”



“Nói như vậy là đã hóa giải rổi sao?” Gia Cát Linh Ẩn có chút kích động. Chỉ cần Đại ca cùng Thất gia bình an là tốt rồi.



“Nhưng mà…” Lão thần tiên nhíu mày.



“Nhưng mà cái gì?” Nàng lo lắng không thôi. Ông không thể nói một lần cho hết hay sao?



“Mạng của cô nương không có con.”


“Bao gồm cả Hoàng Thượng, phụ hoàng của ngươi?”



“Bản vương vừa nói rất rõ ràng, đương nhiên, nàng là ngoại lên, bản vương không nỡ giết nàng.”



Sở Lăng Hiên từng bước tới gần, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm, máu sôi trào như muốn phun ra.



“Ngươi không được lại đây.”



“Linh nhi, phụ hoàng bệnh nặng, hiện giờ điều quân Ngân Đô cùng với lương thảo trợ giúp cho tiền tuyến đều nằm ở trong tay ta. Nếu như bản vương ngừng lại việc trợ giúp cho tiền tuyến thì ngươi đoán xem bọn họ có thể trụ được nhiều nhất bao lâu?



“Đê tiện!”



“Mạng của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Như Phong đều ở trong tay nàng. Bồi bản vương một đêm, ngày mai ta liền điều binh.”



Gia Cát Linh Ẩn biến sắc, cầm chặt con dao trong tay, “A, nếu là như thế thì ta phải suy nghĩ đã.”



“Bản vương cho nàng mười giây.”



“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba,….”



Ánh sáng lóe lên, trên con dao của Gia Cát Linh Ẩn dính một vết máu, cánh tay phải của Sở Lăng Hiên bị thương một vết, máu tươi chảy ra.



Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt âm lệ, “Còn mèo nhỏ này, bản vương sẽ thần phục nàng.”



Sở Lăng Hiên không để ý cánh tay bị thương, kéo Gia Cát Linh Ẩn vào trong ngực, hôn xuống.



Bỗng nhiên, Ưng tổng quản xông vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng ông lập tức chạy tới, “Lục điện hạ, không thể được! Nô tài van xin người buông Vương phi nương nương ra.”



“Cút!”



“Lục điện hạ, đó là Thất vương phi, là đệ muội của người, nếu Hoàng Thượng mà biết….”



“Bản vương ghét những kẻ nói nhiều.”



Một chưởng đánh ra, Ưng tổng quản giống như trang giấy ngã xuống ra ngoài cửa, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ông muốn giãy dụa đứng lên, lại làm cách nào cũng không động đậy được.